'cookieChoices = {};'
Showing posts with label Truyện tếu. Show all posts
Showing posts with label Truyện tếu. Show all posts

Friday, November 7, 2014

Chùa Hương (Hậu version)

* Thiên ký sự của một cô bé ngày nay

Hôm nay đi Chùa Hương,
Chen chúc chẳng ai thương
Cùng thầy me em chạy
Cáp treo đông khôn lường

Áo xịn, đi giày cao
Ăn mặc kiểu tào lao
Ðiện thoại di động mới
Trộm nhìn sẽ xuyến xao

Me cười: "Thầy nó trông!
Trông bộ tướng nghênh ngông
Con tôi xem ngầu quá
Mới đó lớn tồng ngồng



Em đứng cùng ba me
Cạnh mấy bọn xì ke
Chen chúc đợi mua vé
Trời ơi là bụi xe

Mơ xa lại nghĩ gần
Ðời mấy kẻ ngu đần
Cho em nhờ em vả
Mua vé hộ lúc cần

Chờ đâu chừng vài tiếng
Em thấy một thanh niên
Ðẹp trai sao lạ thường
Mắt ngắm em láo liên

Chàng đứng bên me em
Lân la chuyện làm quen
"Thưa bác đi chùa ạ?
Người đông, trời ơi, chen!"

Me bảo: "Ờ! người đông
Sợ mất phôn di động
Xếp hàng lâu mệt quá
Anh xếp dùm được không"


Chàng lăng xăng nhận lời
Mắt liếc em rõ dài
Thật tình trong như đã
Làm em khoái quá trời

Nhờ chàng mua dùm vé
Ba mẹ em thảnh thơi
Nhâm nhi bịch trà đá
Nhìn thiên hạ bon chen

Khi đi lên cáp treo
Trời xanh núi cheo leo
Nước hoa em ngây ngất
Chàng hỏi xin i-meo

Ðường về ngập bụi vàng,
Em như say mơ màng
Em thầm cầu Bồ Tát
Cho em túm được chàng

*Thiên ký sự đến đây chưa hết, vì cô bé túm được anh chàng thật. Lấy nhau rồi tưởng hết chuyện, ai ngờ sẽ lại còn lắm chuyện hơn, bà con cô bác nào muốn nghe sẽ xin kể tiếp.
Thiên Hương
===================
Hậu Chùa Hương 
(Nối tiếp theo Hậu version của Chùa Hương)

* Thiên ký sự của một cô bé ngày nay (tiếp ttheo)
Hôm nay đi chùa Hương
Trời sao chẳng mù sương
Cùng chồng, em trở dậy
Chạy lóc nhóc trên đường
Chùa Hương đông dữ dội
Đường trơn trợt lầy lội
Chân em đi dép cao
Té đau thấy mụ nội
Chồng em thong dong bước
Dáng người vẫn "tha thướt"
Ve vẩy điếu xì gà
Em nhìn, mắt ứa nước
Hai tay em hai xách
Thêm bó hương cắp nách
Chân bước thấp bước cao
Trông không còn xíu quách
Chen chúc nơi cáp treo
Đợi mua vé mà teo
Chồng em mắt láo liên
Chỉ đứng đá lông nheo
Em chen mệt muốn chết
Chồng em chẳng cần biết
Nhâm nhi cà phê đá
Mặc kệ em lết bết
Nhớ ngày này năm trước
Chàng oai phong ra phết
Chen mua vé dùm em
Giờ sao như người khác
Nhìn chàng má đỏ hồng
Nói cười thật ngọt nồng
Bên mấy cô xinh xắn
Em thấy tức cành hông
Đường cáp treo lên trời
Nắng gió như gọi mời
Hai vợ chồng một hướng
Sao chẳng nói nên lời
Chân bước vào chùa Trong
Em thì thầm khấn vái
Chàng chẳng thiết nguyện cầu
Chỉ thiết tha ngắm gái
Đường về vẫn bụi vàng
Đời chẳng thấy huy hoàng
Em thầm cầu Bồ tát
Kiếp sau em trốn chàng.....


* Thiên ký sự Hậu Chùa Hương tới đây chắc hết, cô bé giờ thở không nổi, hứng thú đâu mà làm thơ.... hìhì.....
Bởi vậy hình như người ta vẫn nói .... tình chỉ đẹp khi còn dang dở.....
Một câu cách ngôn nào cũng đã nói: Ái tình là ngôi sao sáng, còn hôn nhân là cái lỗ cống mà người ta vừa đi vừa ngó ngôi sao đó mà rơi tụt xuống hố.....
Bởi vậy, bởi vậy .... ai thất tình đừng có khóc, vì đời chẳng những không đi vào ngõ cụt mà còn có thể đi vào đường quang đãng hơn ....chí ní ... thậm chí ní ....

Monday, October 13, 2014

Vợ là người quan trọng nhất trong đời


Chuyện xảy ra tại một trường đại học.
Sắp hết giờ giảng, giáo sư bỗng đề nghị với các sinh viên,
- “Tôi cùng mọi người thử một trắc nghiệm nhỏ, ai muốn cùng tôi thử nào?”
Một nam sinh bước lên.
Giáo sư nói,
- “Em hãy viết lên bảng tên của 20 người mà em khó có thể rời bỏ”.
Chàng trai làm theo. Trong số tên đó có tên của hàng xóm, bạn bè, và người thân…
Giáo sư nói:
- “Em hãy xoá tên của một người mà em cho rằng không quan trọng nhất!”
Chàng trai liền xóa tên của người hàng xóm.
Giáo sư lại nói:
- “Em hãy xóa thêm một người nữa!”.
Chàng trai xóa tiếp tên của một đồng nghiệp.
Giáo sư nói tiếp:
- “Em xóa thêm tên một người nữa đi”. Một người không quan trọng nhất trong cuộc đời. chàng trai lại xoá tiếp…..
Cuối cùng, trên bảng chỉ còn lại ba tên: bố mẹ, vợ, và con.
Cả giảng đường im phăng phắc,
Mọi người lặng lẽ nhìn vị giáo sư, cảm giác dường như đây không còn đơn thuần là một trò chơi nữa rồi !!
Giáo sư bình tĩnh nói tiếp :
- “Em hãy xóa thêm một tên nữa! ”
Chàng trai chần chừ, rất khó khăn mới đưa ra được sự lựa chọn… anh đưa viên phấn lên… và gạch đi tên của bố mẹ!
- “Hãy gạch đi một cái tên nữa đi!”, tiếng của vị giáo sư lại vang lên bên tai.
Chàng trai sững lại, rồi như một cái máy, từ từ và kiên quyết gạch bỏ tên của đứa con trai… Và anh bật khóc thành tiếng, dáng điệu vô cũng đau khổ.
Vị giáo sư chờ cho anh bình tĩnh lại hồi lâu và hỏi:
- “Lẽ ra người thân thiết nhất với em, phải là cha mẹ và đứa con, bởi cha mẹ là người sinh thành và dạy dỗ em nên người, đứa con là do em dứt ruột sinh ra, còn người vợ thì có thể tìm người khác thay thế được, vậy tại sao, với em người vợ lại là người mà em khó rời xa nhất?”
Cả giảng đường im lặng, chờ nghe câu trả lời.
Chàng trai bình tĩnh và từ tốn nói:
- “Theo thời gian, cha mẹ sẽ là rời bỏ tôi mà đi, con cái khi trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ rời xa tôi, người luôn ở bên, làm bạn với tôi suốt đời, thực sự chỉ có vợ tôi!
Nói xong rồi chàng trai quay sang nói nhỏ vào tai vị giáo sư:
- “Thưa thầy con phải nói như vậy là vì con vợ của con đang ngồi bên dưới … không nói như vậy thì chỉ có chết với nó, xin thầy thông cảm giùm con.”
Vị giáo sư cười như mếu:
-”Thầy cũng chẳng khác gì con, vợ thầy cũng đang ngồi ở bên dưới!”

Nhiếp ảnh gia..

Hai vợ chồng kia rất yêu thương nhau, sau 10 năm thử thách bà vẫn chưa có bầu. Cuối cùng ông đồng ý nhờ một người đàn ông khỏe đẹp để cấy giống. Mọi chuyện đã sắp đặt, giờ hành sự đến, ông rời nhà, dặn vợ sẽ có người tới làm phận sự, bà cứ tự nhiên tiếp đại ân nhân.
Trong khi ấy, một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình trẻ em dạo trong vùng, tới gõ cửa. Chủ và khách đều thuộc diện mau mồm miệng. Khách chưa kịp mở lời chủ đã vồn vã mời vào, bà nhanh nhẩu :
- Tôi biết ông là ai, đến đây làm gì, tôi đang chờ ông đây xin ông tự nhiên.
- Thật vậy sao, hôm nay tôi có chương trình giảm giá đặc biệt, sản phẩm trẻ em là chuyên nghề của tôi, bảo đảm không vừa ý không tính tiền bà.
- Thế tốt, đó là điều vợ chồng tôi mong muốn. Xin ông cho biết mình sẽ làm việc ở đâu ?
- Bà cứ yên tâm, theo kinh nghiệm của tôi, phải làm hai cái trong bồn tắm, trên bàn ăn, dưới bếp, sau đó có thể bò càng dưới sàn nhà.
- Trong bồn tắm ? Dưới sàn nhà ? Chồng tôi chưa bao giờ làm như thế, hèn gì…
- Thưa bà nghề chúng tôi không bảo đảm làm đâu trúng đó, tôi phải thử 5,7 kiểu, mỗi vị trí một hai cái, càng nhiều góc cạnh khác nhau càng hy vọng mang lại kết quả tốt.
- Chồng tôi xưa nay chỉ có một chỗ, làm hoài một kiểu hèn chi… Nếu vậy, xin ông làm liền, tôi nóng lòng lắm rồi.
- Thưa bà, nghề này không cho phép chúng tôi vội vã, mặc dầu chỉ cần 5, 10 phút, nhưng thiếu chuẩn bị kết quả sẽ không làm bà thỏa mãn.
- Phải rồi, chồng tôi không có kinh nghiệm, ông ấy vội vội vàng vàng, phụp một cái là xong, đem đi rửa (hình), hèn chi …
- Thưa bà, tôi không dám chê ông nhà, nhưng hành nghề như vậy hèn gì trong nhà bà không có một sản phẩm nào ra hồn.
- Phải rồi, chúng tôi cũng muốn có hình ảnh con cháu cho đỡ buồn.
Anh phó nhòm mở cặp lấy ra mấy tấm hình trẻ em. Chỉ một tấm chụp trong sân trường:
- Thưa bà, cái này, chúng tôi làm việc ở sân trường.
- Ấy chết, ai lại làm ở nhà trường, không sợ cảnh sát sao ?
- Không sao, thưa bà, lúc làm cái này chúng tôi chuẩn sẵn từ ngoài, vào tới là phụp liền, cảnh sát cũng khoái đứng xem chúng tôi làm suốt buổi !
Phó nhòm đưa tấm hình khác chụp em bé sinh đôi:
- Cặp sinh đôi này thật là khó khăn, bà mẹ các cháu không giữ nổi, chúng tôi làm suốt ngày.
- Trời đất, làm gì mà giữ không nổi !
- Dạ phải, bà ấy luôn chân luôn tay, hai đứa không đứng yên một chỗ, đứa này vừa xáp vô là đứa kia đã ra, cứ thế, lăng xăng mãi, mệt quá, hai đứa vừa ngồi chụm lại, tôi phụp một cái, thật bất ngờ mà lại đẹp thế này.
Đưa tấm hình em bé khác chụp ngoài công viên:
- Bé này, thưa bà tôi đã mất 4 tiếng đồng hồ làm ngoài công viên, còn hư cả đồ nghề nữa.
- Ông nói sao ? Làm tới 4 tiếng đồng hồ ? còn hư cả đồ nghề nữa ?
- Dạ phải, thưa bà thằng nhỏ nhúc nhích quá, tôi phải chui vào bụi rậm, chỉ lòi đồ nghề ra, vì nặng, tôi phải để đồ nghề trên cái nạng, thằng nhỏ nhúc nhích sàng qua sàng lại lia chia, rung chuyển cả mặt đất, đồ nghề mất thăng bằng rơi xuống, đụng phải tảng đá làm tôi thót cả ruột gan.
- Thôi được, tôi đã xem sản phẩm của ông, mình bắt đầu được chưa, tôi cũng chịu hết nổi rồi.
- Thưa bà, xin bà năm phút, tôi ra xe lấy cái tripot, cái nạng để dựng đồ nghề.
- Trời ơi, đồ nghề của ông phải chống nạng hay sao ?
- Thưa bà, cái cà nông (camera cannon) của tôi vừa dài vừa nặng, tay tôi cầm không nổi. Ấy… ấy…bà sao vậy ?
Nghe tới đó, bà chủ nhà kinh hoàng, bủn rủn tay chân té xuống sàn nhà nằm sùi bọt mép.

Beer Sài Gòn



    Có 1 anh chàng về VN, đi nhậu 1 mình.
    Vừa ngồi xuống bàn, chưa kịp kêu beer thì một cô tiếp thị beer Tiger xinh như mộng mặc váy khá ngắn bước đến gần nhìn anh với ánh mắt đắm đuối:
    - Anh uống bia Tiger giùm em đi anh. Bia tình yêu đó!

    Chàng ta :
    - Tại sao lại là bia tình yêu?
    - Thì anh hãy giải mã chữ Tiger đi. Tình Iêu Giết Em Rồi !
    - À vậy hả? Thôi đi em! Tình yêu bạo lực quá!

    Tức thì một người đẹp khác bước đến thế chỗ:
    - Vậy thì anh uống bia của em đi. San Miguel dzô dzô đó. Em sẽ nhớ anh suốt đời. Khi nào quán vắng anh thì em lại thẫn thờ... Sao Anh Nhớ Mà Ít Ghé Uống, Em Lo !
    - Ồ không đâu, anh chỉ là khách qua đường thôi.

    Như thấy phương thức tiếp thị của hai cô kia chưa được ấn tượng, người đẹp thứ ba bước lên vừa đá lông nheo vừa thỏ thẻ:
    - Anh hãy uống Carlsberg đi, bia này mới là sành điệu đó. Anh uống xong thì Cho Anh Ráng Lấy Sức Bế Em Ra Giường !

    Quá kinh hãi, mồ hôi đầm đìa, nhưng chàng ta cũng trấn tĩnh lắc đầu:
    - Uống xong thì anh xỉn mất tiêu rồi, còn sức đâu nữa mà bế em.

    Cô tiếp thị thứ tư bèn bước lên ra chiêu cuối cùng hy vọng sẽ quật ngã được con tim sắt đá của anh chàng này :
    - Vậy thì chỉ có Heineken thôi. Anh uống xuôi hay ngược gì cũng được, cũng là tình yêu trọn vẹn cả. Hôn Em Ít Nên Em Khều, Em Nhéo.... hay là ngược lại Nếu Em Khôn Em Nằm Im Em Hưởng.

    Chàng ta lắc đầu quầy quậy:
    - Thôi xin lỗi mấy em, tình yêu mấy em sao mà sành điệu quá, anh chỉ uống Saigon thôi!

    Đến lúc này thì cả 4 cô tiếp thị đều ngạc nhiên:
    - Trời! Sao anh lại uống beer đó?
    - Ồ, đây mới chính là tình yêu thiêng liêng của anh đó.
    Chàng ta bèn chỉ vào cái nhẫn trên tay:
    -Số Anh Iêu Gái Ở Nhà! 

    Đàn bà không bao giờ đòi hỏi nhiều...

    Chỉ là: ...1 người chồng dễ nhìn


    ...1 chiếc nhẩn cưới "bình thường"
    Posted Image

    ... 1tiệc cưới "đơn giản"

    Posted Image

    ... tuần trăng mật ở đâu cũng được. "Mái lá" bên dưới cũng ok..

    Posted Image

    ... căn nhà đủ rộng cho con cái chạy nhảy..

    Posted Image

    ... hai đứa con kháu khỉnh dễ thương


    ... người chồng biết lo cho gia đình và con cái

    Posted Image

    ...làm việc siêng năng

    Posted Image

    ...1 chiếc xe nhỏ để đi shopping
    Posted Image

    ...chiếc lớn hơn để chở con

    Posted Image

    ... một ít "đồ hiệu"

    Posted Image

    ... vài đôi giầy để thay đổi cho phù hợp với mầu sắc của quần áo

    Posted Image

    ... một ít quần áo phù hợp với thời tiết

    Posted Image

    .... một ít "mỹ phẩm"
    Posted Image

    Posted Image
    Posted Image

                                ... hàng năm xuất ngoại du lịch

    Posted Image

    Posted Image

    ...buổi ăn tối trữ tình
    Posted Image

    ... Thỉnh thoảng 1 ít quà cáp
    Posted Image

    ...sau cùng là 1 ít vàng vòng nử trang để "hộ thân".

    Posted Image

    ĐÀN BÀ KHÔNG BAO GIỜ ĐÒI HỎI NHIỀU!!!!!

    Vui ...

       
    Posted Image
    Một chàng trai sống ở sa mạc với một con lạc đà cái. Chàng thấy cô đơn nên rất hay “quấy rối” nàng lạc đà. Chỉ hiềm một nỗi, mỗi khi bị chàng chạm vào mông thì nó lại chạy lồng lên.
    Một hôm, có cô gái xinh đẹp lạc đường trong sa mạc với một chiếc xe hỏng. Sau khi được chàng giúp sửa xe và chỉ đường, cô gái rất cảm kích. Nàng tình tứ vuốt má chàng rồi nói:
    - Anh đáng yêu quá, biết lấy gì đểcám ơn anh. Thôi thì anh muốn gìem cũng chiều. Không do dự, chàng chỉ ngay vào con lạc đà và nói:
    - A! Thế thì cô giữ hộ tôi con Lạc Đà kia cho nó đứng yên một lúc!

                                                   
     *******

    Thuốc nước


    Một bà đi khám bệnh với vẻ mặt rất âu lo.
    Bác sĩ hỏi:
    -"Có vấn đề gì?
    Bà ta đáp:
    -"Bác sĩ , tôi không biết phải làm gì vì càng ngày chồng tôi càng dễ mất bình tĩnh, cọc tánh và dễ nổi giận ngay cả vì những chuyện nhỏ nhặt ... Ổng làm tôi sợ quá. Bác sĩ có phương thuốc gì không ?"
    Bác sĩ đáp:
    - "Không cần thuốc, nhưng tôi có một mẹo rất hay, đã chữa khỏi cho rất nhiều người ... Mỗi khi bà thấy ông chồng bắt đầu nổi cáu thì bà hãy lén chạy xuống bếp, rót 1 ly nước lạnh, hớp từng ngụm nhỏ, 9 ngụm tất cả, nhưng không nuốt, chỉ ngậm nước trong miệng như vậy, rồi bà âm-thầm súc nước ấy trong miệng, chuyển từ bên trái sang bên phải , không cho chồng biết ... Bà cứ làm như thế cho đến khi chồng bà điềm tĩnh lại rồi bà mới nhổ nước đi.
    Hai tuần sau bà ta trở lại gặp bác sĩ với nụ cười toe toét:
    -“Hay quá bác sĩ ơi, hễ tôi súc miệng là 1 tí sau ông chồng tôi bình tĩnh lại ngay, không hiểu tại sao chỉ mấy ngụm nước mà lại có kết quả hay như vậy hả bác sĩ ?”
    Bác sĩ cười rộng miệng hơn, đáp:
    -“Nước không có tác động gì, mà chỉ ...khóa miệng không cho bà không nói được gì lúc ông ấy nổi cáu, nổi quạu mà thôi !” 


                                                     ***********

    Sổ tay du khách


    - Ăn đi : Không có nghĩa là vừa ăn vừa đi mà chỉ nhắc nhở ai đó Ăn mạnh vào.
    - Ăn mặc : Không có ăn chi cả mà chỉ có mặc không thôi

    - Ăn nói: Cũng không ăn chi cả mà chỉ nói không thôi
    - Buồn cười : Không có buồn gì cả mà chỉ có cười không mà thôi
    - Cà lăm, Cà nhắc, Cà chớn, Cà khịa, Cà rịch, Cà tang : Không phải những loại Cà để ăn,mà những tật không hay của người ta.
    - Ðánh Giày : Không phải là Phang, Ðánh, đập, đá vào Giày mà là "o bế ", làm đẹp cho Giày.
    - Ðánh Răng : Không phải là Ðánh, Ðập. . cho Răng đau, mà dùng bàn chải và kem làm cho sạch răng mà thôi.
    - Ði Cầu : Là đi vô toilet chứ không phải lái xe hay chạy qua cầu đâu.
    - Hai Vợ Chồng : Không có nghĩa là 2 Vợ 1 Chồng mà chỉ có 1 Vợ 1 Chồng thôi.
    - Hai Ông Bà : Không có nghĩa là 2 Ông 1 Bà, mà chỉ có 1 Ông 1 Bà thôi.
    - Làm thinh ; Không có làm việc gì cả mà chỉ yên lặng , không nói năng chi hết.
    - Làm biếng : Cũng không có làm chi hết mà chỉ . . .chơi không mà thôi.
    - La cà : không la rầy ai cả mà rề rà (?) ghé chỗ này chỗ kia.
    - Làm răng (mần răng) : Làm thế nào chứ không phải đi chữa Răng đau đâu.
    - Ngâm thơ : Không phải là đem lá thơ ngâm vô nước, mà là đọc. .kéo từng chữ cho dài ra,cho người ta nghe hay hay.
    - Nhà tôi : Không phải là cái nhà để ở mà NGƯỜI BẠN ÐỜI hay MỘT NỬA KIA. . . . của mình.
    - Nhà thơ,nhà văn,nhà báo : Không có nghĩa là nhà để chứa những bài thơ,bài văn hay báo chí, mà là chỉ người làm thơ,viết văn,viết báo...
    - Ông Sui : Là Ba mình gọi Ba của vợ mình, chứ không có nghĩa là" Mr. . Unlucky " đâu.
    - Tục ngữ : Không phải là những lời thô tục ,mà là những lời dạy dỗ quý báu trong dân gian


                                                     **********

    Sẽ cắt bớt

    Cô thư ký xinh đẹp của Bộ Ngoại giao được trao nhiệm vụ đón tiếp một vị đại sứ, vốn là thân vương của một quốc gia Ả Rập, với lời dặn dò không được làm mích lòng thượng khách.
    Nhìn thấy cô gái, ông đại sứ đã mê như điếu đổ. Cuối buổi tiệc chiêu đãi, ông không úp mở nói thẳng lời cầu hôn. Ðương nhiên là cô thư ký không muốn nhận lời, nhưng cũng không dám làm phật lòng thượng khách nên cô tìm kế hoãn binh :
    - Ðược ! Nhưng ông phải chấp nhận 3 điều kiện.
    - Em cứ nói ! Ta sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện của em.
    - Trước hết, tôi muốn có biệt thự nghỉ mát ở tất cả những nơi nghỉ mát nổi tiếng trên thế giới như Hawaii, Bahamas…
    Ông đại sứ rút điện thoại, hý hoáy bấm số, nói chuyện một hồi bằng tiếng Ả Rập rồi quay sang cô gái :
    - Ta đã gọi điện cho trợ lý ! Họ đã liên lạc với trung tâm địa ốc tại các điểm nghỉ mát và tìm được thứ em cần.
    Cô gái choáng váng và cố nghĩ ra điều kiện khó khăn hơn :
    - Tôi biết là tôn giáo của ông cho phép lấy nhiều vợ, nhưng tôi chỉ chấp nhận đề nghị của ông nếu tôi được làm người vợ duy nhất mà thôi.
    Ông đại sứ lại rút điện thoại, hý hoáy bấm số, nói chuyện một hồi bằng tiếng Ả rập rồi quay sang cô gái :
    - "Hậu cung giờ đây đã sạch bóng cung nữ", ông hồi hộp, "Em hãy cho ta biết nốt điều kiện cuối cùng của em"
    Cô gái hết sức lo lắng và quyết định đưa ra một điều kiện mà tiền không mua nổi, quyền không thay đổi được :
    - Ðiều kiện thứ ba là "cái đó" của ông phải dài 25 cm !
    Ông đại sứ gục đầu xuống bàn rầu rĩ trong khi cô thư ký mừng như mở cờ trong bụng. Một lát sau, ông ta rút điện thoại, hý hoáy bấm số, nói chuyện một hồi bằng tiếng Ả Rập rồi buồn buồn nói với cô gái :
    - Ta đã trao đổi với các bác sĩ riêng. Họ sẽ cắt bớt, sẽ cắt bớt !
    Cô gái
    - !!! 

    Đêm tân hôn


    Hai vợ chồng làm cùng sở, là một nhà xuất bản. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện, từ chuyện yêu đương, chuyện gia đình, bè bạn, nghề nghiệp.

    Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
    Sách mới cho nên phải đắt tiền
    Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:
    Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
    Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:
    Anh còn tái bản nhiều lần nữa
    Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:
    Em để cho anh giữ bản quyền

    Vài năm sau:

    Cô vợ đọc:

    Sách đã cũ rồi phải không anh
    Sao nay em thấy anh đọc nhanh
    Không còn đọc kỹ như trước nữa
    Để sách mơ thêm giấc mộng lành

    Anh chồng ngâm:

    Sách mới người ta thấy phát thèm
    Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
    Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
    Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm

    Cô vợ thanh minh:

    Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay
    Đọc hoài vẫn thấy được bay bay
    Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác
    Nếu mà khám phá sẽ thấy hay

    Anh chồng lầu bầu:

    Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
    Cái bìa sao giống giấy gói xôi
    Nội dung từng chữ thuộc như cháo
    Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi

    Thằng hàng xóm hắng giọng sang:

    Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
    Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
    Cũng tính hôm nào qua đọc lén
    Liệu có trang nào anh chưa xem?

    Job cắt cỏ


    Vừa ra trại cải tạo, vài tuần sau Nguyên tìm đường vượt biên một mình vì bị vợ bỏ sau lần thăm muôi đầu tiên. Anh may mắn đến được bờ tự do, định cư ở một thành phố... không có nhiều người Việt. Là người tự trọng nên không muốn nhờ vả ai, anh tìm cách sinh sống để không thẹn với chính mình và nhất là với người vợ bạc tình.

    Sau một thời gian ngắn cần cù làm việc,cuộc sống của anh từ từ ổn định. Anh share phòng ở chung với gia đình người bạn, để dành tiền mua một chiếc xe pick-up chở vật dụng làm vườn như máy cắt cỏ, máy tỉa cây và máy thổi hơi cầm tay. Các máy này mua từ chợ trời trông cũ kỹ nhưng vẩn còn dùng được. Để tìm việc, anh làm gan đến gõ cửa từng nhà dọc theo con đường xanh ngắt màu cỏ mới trải. Anh nghĩ cái vốn duy nhất của mình là thời gian. Bằng mọi gíá anh phải tận dụng nó để làm ra tiền. Kết quả thật khả quan, có mười mấy căn nhà (trong đó có nhà người Việt Nam) đồng ý mướn anh cắt cỏ, tỉa cây hai tuần một lần... Anh sắp xếp lịch cắt cỏ cho những nhà xen kẽ nhau nên tuần nào anh cũng có công việc làm; không nặng nhọc lắm, cũng như tập thể dục chạy bộ trên lề đường hay rửa xe trong những ngày nắng gắt... Trung bình tiền cắt cỏ giúp anh trang trải tiền nhà và lương thực hằng tháng, còn tiền lưong làm ở hãng thì anh để dành.

    Sau vài lần cắt cỏ cho nhà Việt Nam, Nguyên tình cờ biết sơ về lý lịch của bà chủ nhà, bà tên là Thủy, khoảng ngoài 40 tuổi, sống với người con trai đang đi học. Nghe đâu người chồng tuyên bố chia tay tại phi trường sau khi bão lãnh bà và con trai qua. Bà xé tấm cheque "bán chồng" trước mặt cô vợ mới và ông chồng bạc nghĩa. Sau đó, hai mẹ con dọn qua tiểu bang này bắt đầu cuộc đời mới. Theo hướng dẩn của người thân, bà mướn nhà và bắt đầu đi làm hai ba jobs để sinh sống. Xong việc làm ở hãng, bà chui vào làm nhà hàng rửa chén và phụ bếp, cố làm ra tiền để nuôi con ăn học nên người... Đau khổ và xót xa cho số phận hẩm hiu của mình, bà đã nhiều lần khóc thầm trong đêm tối. Tuy vậy, những giọt nước mắt buồn tủi và tuyệt vọng vẫn không đánh mất nét dịu hiền và sự hấp dẩn của người đàn bà một con. Lần đầu tiên đến cắt cỏ nhà Thủy, Nguyên bị cành hoa biết đi này hớp hồn, anh tình nguyện làm giúp Thủy những công việc khác như thay bóng đèn, thay hàng rào, thêm đất vô chậu bông, cắt uốn cây thành hình các con thú... Tất cả công việc cần đến bàn tay đàn ông là anh dành làm hết. Để đáp lại tấm chân tình mộc mạc đó, Thủy thường mời anh ở lại dùng cơm với gia đình, khi thì phở, khi thì hủ tiếu Nam Vang, chã giò, bò kho... và đặc biệt con trai của Thủy cũng có thiện cảm với Nguyên, cả hai mẹ con đều cho Nguyên cảm giác thân thiện và thoải mái.

    Có lẽ vì hai người có một quá khứ đau thương trong hôn nhân nên dễ tìm thấy sự cảm thông và gần gũi.

    Thế rồi chuyện đến... phải đến... Hôm đưa con trai ra phi trường dự trại hè, Thủy thẹn thùng nói nhỏ với Nguyên; "lát nửa anh chạy xe vào garage của em nha" Như hai vùng đất khô hạn bị bỏ hoang từ lâu... những cơn mưa cuối mùa ào ạt đổ xuống... Tối hôm đó, Nguyên đánh thức Thủy mấy lần và lần nào cũng vụng về đưa xe vào chiếc cổng nhỏ hẹp của Thủy. Từ hôm đó Nguyên siêng hẳn ra; chẵng nghĩ đến hợp đồng hai tuần cắt cỏ một lần, anh lại nhà Thủy cắt cỏ hằng tuần, có khi mỗi tuần cắt cỏ hai ba lần. Đến một hôm anh nhận được thư của Thủy: "Anh Nguyên à, có chuyện này em phải nói nhỏ với anh... Chuyện là vầy... Anh và Thủy đều trong tuổi tứ tuần và chúng ta đều busy làm hai jobs. Em thấy anh nên tôn trọng "hợp đồng hai tuần" cắt cỏ một lần, khoẻ thì mỗi tuần một lần. Tuần rồi anh "cắt" và "tỉa"tới ba lần, cỏ nào mà mọc cho kịp để anh cắt? Em mong anh xem lại cái máy cũ kỹ của mình mà giữ đúng hợp đồng giùm...
    Em nói một đàng, xin anh hiểu một nẻo nhé..

    Chiều hôm đó, Nguyên bắt ghế ra sau vườn ngồi phì phà điếu thuốc ngẫm nghĩ... cười đắc chí.. Tết này mình phải đổi lại cái hợp đồng quỷ quái này mới được!

    Già rồi vẫn dại

    Hai vợ chồng đang chơi gôn tại một sân gôn cực kỳ đắt tiền, bao quanh bởi những ngôi nhà cực kỳ sang trọng. Khi chơi đến lỗ thứ ba, chồng dặn dò vợ (một phụ nữ rất xinh đẹp):
    - Em yêu, hãy thận trọng, vì nếu trái banh lỡ va vào một cửa kính, thì chúng ta phải đền một số tiền lớn đấy.
    Người vợ làm một cú đánh mạnh và tất nhiên trái banh bay thẳng vào cửa kính lớn nhất của một ngôi nhà sang trọng nhất. Người chồng tức giận, rầy vợ, sau đó hai người đến gõ cửa ngôi nhà. Một giọng nói trả lời:
    - Mời vào!
    Người chồng mở cửa ra và nhìn thấy một cái chai bể ở góc nhà, các mảnh chai văng đầy phòng khách. Một người đàn ông ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế bành hỏi:
    - Chính các người đã làm bể cửa kính?
    Vợ chồng răm rắp trả lời:
    - Vâng, nhưng chúng tôi rất lấy làm tiếc.
    - Thật ra các người đã giải thoát cho tôi. Tôi là một vị thần bị giam trong cái chai này trong suốt 1.000 năm. Vậy để trả ơn các người, tôi xin tặng ba điều ước. Nhưng vì có hai người, nên tôi sẽ tặng mỗi người một điều ước, còn điều ước thứ ba sẽ dành cho tôi.
    Người đàn ông hỏi người chồng:
    - Ông ước điều gì?
    Người chồng trả lời:
    - Tôi muốn mỗi tháng nhận được 1 triệu USD.
    - Được thôi, kể từ ngày mai ông sẽ nhận được số tiền này vào mỗi đầu tháng.
    Vị thần quay qua người vợ và hỏi:
    - Còn điều ước của bà là gì?
    - Tôi muốn có một ngôi nhà ở mỗi nước trên thế giới.
    - Được thôi. Kể từ ngày mai bà sẽ nhận được giấy chủ quyền của các ngôi nhà này.
    Người chồng hỏi vị thần:
    - Vậy còn điều ước của ông là gì?
    - Ta bị nhốt trong cái chai này trong hơn 1.000 năm và suốt thời gian này ta không được gần với phụ nữ. Do đó, điều ước của ta là được gần với vợ ông nhé!
    Hai vợ chồng nhìn nhau một hồi và cuối cùng người chồng nói:
    - Được thôi, với 1 triệu USD mỗi tháng và tất các các ngôi nhà trên thế giới, tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể đồng ý điều này, em nghĩ sao?
    Người vợ trả lời:
    - Em đành phải đồng ý thôi!
    Vị thần đưa người vợ vào phòng ngủ...
    Hai tiếng đồng hồ sau, vị thần hỏi người vợ:
    - Này, chồng em bao nhiêu tuổi vậy?
    - Dạ, 40 tuổi, nhưng sao ông lại hỏi tuổi anh ấy?
    - Thật không thể tưởng tượng! Đã từng này tuổi rồi mà ông ta vẫn còn tin là có thần thánh ư! 

    Tục ngữ Việt Nam


    Bốn người khách vốn thuộc hạng văn thi sĩ ... vào một quán nhậu. Trong khi chọn món ăn, cô hầu bàn đến cười duyên :
    -“Em rót bia cho mấy anh nhé?”
    Anh A liền tán :
    -“Xin lỗi, em mỹ danh là gì, ở đâu ?”
    Cô cười dịu dàng:
    -“Hỏi quê… rằng biển xanh dâu,
    Hỏi tên… rằng mộng ban đầu đã xa”.
    Anh B vỗ đùi:
    -“Úi chà ! Giỏi thơ thiệt ! Tuyệt vời. Rót bia đi”.
    -“Dạ . Cảm ơn quí anh”.
    Anh C đon đả :
    -“Lấy thêm ly. mời Em cùng ngồi uống cho vui”.
    -“Dạ”.
    Thế là bàn có một bông hồng giữa đám sỏi đá.
    Anh D mời tất cả cụng ly :
    -“Coi bộ em giỏi thơ văn nhỉ !”.
    Cô cười rất duyên :
    -“Em cũng học mót chút ít để góp chuyện cho vui mà.Quí anh không thấy phiền chứ ? Chắc quí anh giỏi văn thơ lắm thì phải?”
    Anh A xoa bụng, ưỡn ngực :
    -“Cũng đủ xài. Ai hỏi gì nói nấy. Nhất là lãnh vực văn học. Không bao giờ bị kẹt”.
    -“Thế là quá giỏi rồi. Vậy, em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé?”
    Cả bàn nhốn nháo hẳn lên, vui như cá gặp nước. Họ là nhà giáo, nhà thơ , nhà văn cả … hớn hở cụng ly chờ đợi cuộc vui
    Cô gái cười, cất giọng oanh vàng :
    -“Nếu có một ông khỏa thân” (trần truồng) cõng một ông cũng khỏa thân… Câu tục ngữ nào tả được cảnh này ?”.
    Bốn vị khách không tìm ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này …
    Anh C thẳng thắn :
    -“Chúng tôi thua. Cô giảng đi.
    Cô bình tĩnh giải thích:
    -Này, một ông khỏa thân, cõng trên lưng một ông cũng khỏa thân… Lúc ấy sẽ có tình trạng mà tục ngữ nói: “Gậy ông đập lưng ông”.
    -“Úi trời! Đúng quá”
    Cả bàn cười rộ . Vừa rót thêm bia, cô vừa đố tiếp:
    -“Cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta nhảy tõm xuống ao, tục ngữ nói sao nào?”
    Bốn vị khách lại bí … Họ lại yêu cầu cô giải đáp.
    Cô cười tủm tỉm :
    -“Ông khỏa thân mà nhảy xuống ao sẽ gây nên cảnh: “Chim sa cá lặn”.
    Cả bàn cười vang như pháo tết.
    -“ Úi trời ! Đúng quá đi. Cá trông thấy chim hãi quá phải lặn là cái chắc !”
    Thừa thắng xông lên, cô ta đố tiếp:
    -“Thưa quí anh, cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta ngồi lên hòn đá, tục ngữ bảo sao nào ?”
    Bốn khuôn mặt thông minh kia lại đờ đẫn. Cô gái thong thả giải thích :
    -“Ông khỏa thân ngồi lên hòn đá, lúc ấy tục ngữ phán rằng: “Trứng chọi đá !”
    Cả bàn cười vang.
    Ông D hăm hở :
    -“Đúng quá đi chớ . Trứng này không bể được ! Còn nữa không ?
    Cô gái tiếp :
    -Cũng cái ông khỏa thân đó nữa, nay lại ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy thì theo «tục ngữ» các ông nói sao ?
    Bốn khuôn mặt sáng láng trông thật thảm thương, bí rị.
    Cô gái tiếp :
    -Cái ông khỏa thân ngồi bệt xuống đất diễn ra cảnh mà «tục ngữ» gọi là «Đất lành chim đậu» . Đúng chưa ?
    Cả bọn cười vang..
    ... :nham: :happy69: :nham: :happy69:

    Vui ..vui

    LỜI KHUYÊN TỐT

    Trong phòng mạch, bà mẹ kể lể :
    - Cháu đêm thì tỉnh như sáo và lại hay nói xoen xoét như con vịt, nhưng ban ngày thì cứ ngủ gà ngủ gật, ho như quốc kêu mùa hè, thở khò khè như mèo hen...
    Bác sĩ : 
    - Vậy thì tôi khuyên bà nên dẫn cháu đến bác sĩ thú y.

                                                                         ***********

    KHÉO TAY!

      Hai người bạn thân gặp lại nhau, kể chuyện gia đình, anh Tư tâm sự :
    - Vợ tôi nó vụng ơi là vụng, làm bếp thì chỉ mở đồ hộp rồi đổ ra đĩa thôi.
    - Còn bà xã tôi làm bánh, ném chó, chó kêu cái ẳng.

                                                                         ***********

    BẮT ĐỀN

     - Xin lỗi bà, vì tôi vừa mới cán chết con mèo của bà, nhưng tôi có thể thay thế...
     - ... tốt lắm, vậy thì anh hãy chạy ngay lên gác, dưới gầm tủ nhà tôi đang có chuột.

                                                          **********

    Hoa hậu 4 đời chồng vẫn còn trinh
     
    Một cô gái đi thi hoa hậu quý bà, tới phần thi vấn đáp, ban giám khảo nhìn vào hồ sơ thì thấy ghi: 4 đời chồng nhưng còn trinh liền đặt câu hỏi: - Tại sao cô có bốn đời chồng mà vẫn còn trinh? Cô chưa từng quan hệ hay do... "dày quá"? Cô gái trả lời: - Tại em chưa từng quan hệ. Ban giám khảo ngạc nhiên hỏi tại sao, cô gái đáp: 
     
    - Lấy ông chồng đầu là một anh công tác tại phòng điều tra xét hỏi nên cứ GIỮ NGUYÊN HIỆN TRƯỜNG, do vậy không làm ăn chi hết. Em ly dị! 
     
    -Người thứ hai thì sao? - Người chồng thứ hai là một nhà hùng biện nên NÓI THÌ HAY CHỨ KHÔNG BIẾT LÀM! Em cũng bỏ. 
     
    - Vậy người thứ ba? - Người chồng thứ ba của em làm công tác tại viện bảo tàng nên KHÔNG BAO GIỜ SỜ VÀO HIỆN VẬT! - Bỏ là đúng. 
     
    -Người chồng thứ tư là cộng tác viên phòng kế hoạch nên CHỈ VẠCH RA RỒI ÐỂ ÐÓ, KHÔNG LÀM TIẾP. Thế là em ly dị nốt. Ban Giám Khảo hỏi nếu đoạt được vương miện hoa hậu, cô sẽ lấy chồng làm nghề gì? - Em sẽ lấy anh đạp xích lô. 
     
    -Tại sao lại là anh đạp xích lô? - Tại mấy anh đạp xích lô rất thực tế, LEO LÊN LÀ ÐẠP LIỀN!
     
    Sau đó cô đã đoạt vương miện hoa hậu, mấy anh xích lô cần địa chỉ xin gửi mail: SJ, Box ....

                                                                             ************

     T tiên ca người Nht

    Có một nhà nghiên cứu ngôn ngữ và nhân chủng học người Nhật đi tìm nguồn gốc tổ tiên của dân tộc mình.

    Ông ta đã đi khắp thế giới để tìm kiếm nhưng vô vọng. Cuối cùng, ông trở về Châu Á và đặt chân đến Việt Nam.

    Ông đi tàu lửa từ ga Hà Nội. Vào đến ga Huế, tình cờ ông nghe được hai người dân địa phương trò chuyện với nhau:

    - Mi đi ga ni?
    - Ừ, tau đi ga ni. Mi đi ga mô?
    - Ga tê. Tau đi ga tê.
    - Ga tê ga chi?
    - Ga Lăng Cô tề.
    - Răng đông như ri?
    - Ri mà đông chi!
    - Mi ra ga mô?
    - Ra ga Nam Ô.
    - Khi mô mi đi?
    - Chừ chứ khi mô.
    - Mi lo đi đi.
    - Ừ, tau đi nghe mi!

    Nhà nghiên cứu người Nhật đã mừng rỡ reo lên: "A! Đây chính là tổ tiên của người Nhật!" :P 

                                               ***********

    Bụt chùa nhà không thiêng

    Thiếu phụ đang làm cơm trong bếp. Có tiếng gõ cửa. Bà bỏ dở việc bếp núc chạy ra.
    Một người đàn ông gật đầu chào lễ phép rồi hỏi:
    - Thưa bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không?
      Bị hỏi một câu quá bất ngờ, người đàn bà sững sờ trong giây lát. Khi đã bình tĩnh trở lại bà liền đóng sập cửa lại không thèm trả lời. Chiều hôm  sau lại có tiếng gõ cửa. Vẫn người đàn ông hôm trước, vẫn câu hỏi cũ.
    Thiếu phụ lại trả lời bằng thái độ lặng thinh. Câu chuyện đó diễn ra suốt một tuần lễ liền. Người đàn bà không chịu nổi nữa bèn kể đầu đuôi với chồng để tìm cách đối phó. Người chồng hôm sau bèn nấp sau cánh cửa
    khi nghe tiếng gõ cửa. Người vợ mở cửa:
    - Chào bà, bà có nghĩ rằng bà có một thân hình rất đẹp và khêu gợi hay không?
    Yên chí có chồng đứng sau cánh cửa, người đàn bà trả lời mạnh bạo:
    - Đúng, như vậy thì có sao không?
    - Thưa, nếu vậy xin bà nói với ông nhà là hãy dùng đồ nhà chứ đừng sang ve vãn vợ tôi nữa.

                                                    *********
    Sợ lịch sử lặp lại

       Nhà nọ có hai vợ chồng, chẳng may bà vợ bị chết sớm, sau khi tang lễ được tiến hành tại nhà, những người phu khuân hòm khiêng quan tài đi ra nghĩa  trang.
    Trên đường đi, họ đã vô tình để quan tài đụng vào tường. Sau đó họ nghe thấy một tiếng rên yếu ớt phát ra từ trong quan tài, họ mở nó  ra và nhận thấy bà vợ đã sống lại.
    Bà vợ sống được thêm mười năm nữa  rồi qua đời. Buổi lễ tang cũng diễn ra như lần trước và khi những phu khuân hòm đang chuẩn bị khiêng quan tài đi, ông chồng khóc thét lên:
    - Coi chừng cái bức tường đó!!!

                                                   **********


      Tình già

      Hai ông bà cô đơn sống trong viện dưỡng lão đã lâu quyết định đi ăn tối và xem phìm cùng nhau.
      Lúc trở về thấy bạn có vẻ buồn bã, cụ bà bạn cùng phòng hỏi:
      - Có chuyện gì khiến bà buồn thế?
      - Phải đi chơi với một ông già khờ, tôi đã phải tát ông ấy đến 3 lần!
      - Thế thì khủng khiếp quá! Ở tuổi ấy, đáng nhẽ ông ấy phải biết xấu hổ lúc sàm sỡ bà chứ!
      - Ông ấy đâu có sàm sỡ. Tôi phải tát 3 lần để xem ông ấy ngủ hay đã chết.


      ************ 

      Thuyết giảng về rượu

      Đêm khuya, một bợm nhậu khật khưỡng đi trên phố. Viên cảnh sát chặn anh ta lại hỏi: "Anh đi đâu?"
      - Tôi đi nghe thuyết giảng về tác hại của rượu - anh chàng khề khà đáp.
      - Vào lúc 2h sáng thế này? Ai thuyết giảng cho anh?
      - Vợ tôi và mẹ vợ tôi.

                                                     **********

      Thật trùng hợp

      Ở quán rượu, một người đàn ông đang ngồi nhâm nhi ly rượu tại quầy bar thì một cô gái xinh đẹp bước vào và ngồi bên cạnh. Ông ta quay sang bắt chuyện:
      - Tôi đang ăn mừng cho một ngày đặc biệt.
      Người phụ nữ đáp:
      - Thật trùng hợp! Tôi cũng đang ăn mừng. Vậy ông mừng vì dịp gì vậy?
      - Tôi nuôi gà cảnh. Trước đây con gà mái của tôi không đẻ, nhưng hôm nay nó nhảy ổ rồi và cho ra một quả trứng rất xinh.
      - Thật trùng hợp! Nhiều năm nay vợ chồng tôi không có con, nhưng bác sĩ vừa báo rằng tôi đang mang thai. Thật là mừng! Thế sao con gà của ông đẻ được vậy?
      - Ồ, tôi đã đổi con gà trống khác!
      - Thật trùng hợp!

                                                   **********

      Không có số hưởng


      Có một ông kia sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được số tiền kha khá.
      Ông quyết định đi Thái Lan để du lịch vì ông nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhiều, ông muốn thử một lần cho biết chút vị với đời.
      Sau khi xuống sân bay và thuê khách sạn, ông ta liền hỏi anh phục vụ khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh ta chỉ dẫn ông tận tình.Buổi tối ông diện đồ láng coóng đi ra khu vực đó. Ông thấy một ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là
       “Dành cho người nhiều tiền”,
      tấm còn lại ghi
       “Dành cho người ít tiền”.
      Ông lão nghĩ
       “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”. Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi
       “Dành cho người trẻ”
      tấm còn lại ghi
       “Dành cho người già”.
      Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi.Đi đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là
       “Dành cho người đẹp”
      tấm còn lại
      “Dành cho người xấu”
      ông bụng bảo dạ
       “Mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”,
      thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình
       “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”.
      Đi đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba, trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi
       “Dành cho người dẻo dai và nhiều xí quách”
      tấm còn lại ghi
       “Dành cho người hết xí quách”.
      Ông tự nghĩ
       “Mình già rồi làm gì còn xí quách nữa, mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2.Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú, nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẫn gì tiếp theo. 
      “Ít tiền, già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi nha”.


      image001.gif