'cookieChoices = {};'
Showing posts with label Thơ tình. Show all posts
Showing posts with label Thơ tình. Show all posts

Tuesday, December 2, 2014

Mưa....

MƯA MÙA HẠ




Cơn mưa ngày nào còn nhớ không anh
Hai đứa hẹn hò gặp mưa bất chợt
Em bối rối sợ mưa ướt áo
Anh cười xoà: mưa mùa hạ đó em
Anh đưa tay hứng lấy những hạt mưa
Quay lại hỏi: em thích mưa hả bé?
Em mỉm cười nhìn anh rất khẽ
Bởi cơn mưa mùa hạ mà anh!

Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
Anh bước qua đời em như mùa thay lá
Để đông về mình em bước cô đơn

Bất chợt hôm nay phố cũ mây tràn
Chốn hẹn xưa và cơn mưa ngày ấy
Mưa vội vã vô tình có nhớ
Tiếng cười anh mưa mùa hạ đó em...

Rồi thời gian cứ thế trôi nhanh
Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
Anh bước qua đời em như mùa thay lá
Để đông về mình em bước cô đơn.





Mưa Ngâu




Rời tháng bảy, mưa ngâu tầm tả
Em ngồi đây tiếc nhớ một cuộc tình
Nhớ quán nhỏ, hai đứa cùng nhau nấp
Ngồi nhìn nhau len lén dưới trời mưa

Ly trà nóng anh nhường em uống trước
Anh ngồi run, nhưng miệng vẫn nhoẽn cười
Rồi quán nhỏ trở thành nơi hò hẹn
Ngồi đan tay, truyền hơi ấm chiều mưạ...

***

Tháng bảy xứ người (cũng) lạnh lùng ảm đạm
Cũng mưa rơi ướt dạ kẻ tình si
Em ngồi đây nhớ lại buổi chia ly
Mưa ướt lạnh, hay lòng em thấm lạnh ?

Trong quán nhỏ anh lại mời trà nóng
Nói với em, cho ấm dạ người đi
Dù mai đây hai đứa có phân kỳ
Em ơi nhớ, chiều mưa nơi quán nhỏ

Ngày em đi, anh hông hề đưa tiển
Chẳng một bức thư, chẳng nhắn một lời
Nhưng tình xưa như vẫn mãi không rời
Chút kỷ niệm chiều mưa tháng bảy ....

***

Mưa ngoài cửa rơi hoài hông chịu dứt
Chắc giờ này Chức Nử gặp Ngưu Lang
Có phải quạ đen đúng hẹn đã trở về
Giúp hai kẻ đầu sông Tương gặp gở

Em với anh, giờ thuộc hai cuộc sống
Trời mưa ngâu không thể ngắm chung rồi
Nhưng nhìn mưa em vẫn thấy bồi hồi
Nghe cay mắt, thấy thèm ly trà nóng





MƯA HẠ


Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh

Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về anh của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi

Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Em hỏi nắng, nắng lắc đầu se sẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?

Vâng! Đây rồi em đã gặp được anh



Là anh đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu

Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Em trả anh một mùa mưa trắng xoá
Trả lại anh con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa.

Tình mưa

Hạt mưa tình



Ước gì tôi biến thành mưa,
Vương trên mái tóc em vừa hong khô.
Để em hờn giận trách đùa:
Ông trời sao nỡ làm mưa lúc này.

Hạt tình rắc nhẹ từ mây
Mà sao ướt lạnh, hao gầy tim em?
Ngước nhìn em bước vào thềm,
Mưa tôi lặng lẽ ướt mềm dấu chân. 



Mưa Lá Me

Em vẫn nhớ mãi thời mơ mộng củ
Thuở hai mình tay còn ủ trong tay
Thuở anh ngồi hứng từng lá me bay
Cho em đếm xem nhà chồng mấy dặm





Nhớ trưa hè anh mồ hôi ướt đẩm
Xe xườn ngang anh tới rước em đi
Tóc em bay thoang thoảng tuổi xuân thì
Anh ngây ngất hôn lên từng sợi mỏng

Em còn nhớ ngày mắt tình gợn sóng
Anh rụt rè tay nắm lấy bàn tay
Mặt quay đi như hông biết hông hay
Em rung nhẹ trong bàn tay anh ấm

Cái thuở ấy tình yêu sao nồng thắm
Giận nhau rồi để thương nhớ nhiều hơn
Thương làm sao những giây phút dổi hờn
Khờ dại quá, giờ đã thành kỷ niệm

Anh hởi anh giửa cuộc đời phù phiếm
Biết mình còn có dịp ngắm mưa me
Còn lần nghe ve thổn thức gọi hè
Ðể kỷ niệm theo về từ cỏi nhớ



12 tháng mưa

Tháng Giêng lún phún mưa phùn
Quấn chân lữ khách bâng khuâng đất trời 
Hoa xuân nghiêng dáng mỉm cười
Thẹn thùng má thắm bồi hồi tim trao.





Tháng Hai mưa lại ghé chào
Chỉ dăm ba phút thì thào câu yêu
Mưa kia đôi hạt chẳng nhiều
Đủ cho hé mở đôi điều nguyện xưa.

Tháng Ba trời bỗng vắng mưa
Không gian chìm lắng đuổi xua ngôn từ
Bàn chân đi bỗng mỏi nhừ
Khuỵu chân thở dốc mệt đừ lòng côi.

Tháng Tư mưa đã qua đời
Nắng sôi đổ lửa khô lòng người thơ
Tháng tư hoa gạo trổ cờ
Con cua ngộp nước tình thì ngộp hơi

Tháng Năm người có về chơi
Mang vòng hoa trắng gởi đời giọt mưa
Có lòng xin ghé nhớ chưa
Câu kinh tưởng niệm để mưa về trời.

Tháng Sáu mưa lại ra đời
Đáp lòng mong mỏi lòng người xót xa
Mưa rơi mặt đất vỡ òa
Cho duyên hội ngộ nở hoa giữa hè.
Tháng Bảy mưa lại theo ghe
Dâng lòng con nước để khoe tình mình
Mưa rơi từng giọt cuộn mình
Khuấy phù sa đất cuộn tràn mặt sông.






Tháng Tám mưa lại đổ đồng
Ngập trắng cả ruộng con sông nước nhiều
Cá rô nhảy ổ liêu xiêu
Hai bờ đi nhặt thiếu điều trẹo tay.

Tháng Chín mưa lại quắt quay
Bé em đi học điều hay bên đìa
Tập em gói phủ bao bìa Tung tăng em lội qua đìa ý a.

Tháng Mười mưa hát tình ca
Nhẹ nhàng thanh thoát mái nhà người yêu
Bay theo nàng gió lắm điều
Mưa thành mây bạc yêu kiều bay đi.

Mười Một từng giọt thiên di
Mưa bay để hạn lòng si một người
Đất khô đất cạn tiếng cười
Nhớ mưa quay quắt lắm lời thở than.

Mười Hai đông giá lạnh tràn
Giáng Sinh nức nở đất càng nhớ thêm
Co mình tưởng đã như quên
Đất ôm giọt cũ bỏ bên niệm buồn.

... để rồi giọt nhớ lại tuôn
tháng Giêng mưa đến gợi nguồn thương yêu
Không hiểu ??? 


Không hiểu vì sao nhỏ bỗng buồn
Sân trường u ám bỗng mưa tuôn !
Kìa ai ngơ ngác,ai ngồi khóc
Lệ ướt hoen mi,ướt ngập trường !

Không hiểu vì sao nhỏ chẳng nhìn
Ngập ngừng ta hỏi,nhỏ làm thinh !
Giờ chơi nhỏ giận "xù" đâu mất
Ta đợi người ta,ngóng một mình !

Không hiểu vì sao nhỏ thích hờn
Để chiều tan học thích cô đơn !
Để ta lủi thủi theo người ấy
Mưa ướt hai mình,ai ướt hơn ?

Wednesday, October 15, 2014

Cảnh mùa thu

Cảnh mùa thu đẹp lạ thuờng 
một màu lá đỏ của rừng phong 
và kia dòng suối như ngừng chảy
Để ngắm mùa thu giửa đời thường


Đây lá và cây tỏa sắc màu
Hòa vào thời tiết của mùa thu
Vẻ nên một cảnh thiên nhiên đẹp 
Cây cỏ đã nhuộm màu hồng thu

Hoa trắng vẩn vương như làn khói 
Bầu trời không mây xanh lạ thuờng 
Với màu hồng đậm như màu huyết 
Lan vào không trung đẹp lạ thường



Suối vẩn trong xanh màu của suối 
Cây vẩn đỏ hồng của rừng phong 
Lá cây hòa quyện theo màu nuớc 
Một màu tranh vẻ của thiên nhiên

Nhưng có vẻ như màu nhân tạo 
Đã mất đi rồi vẻ tự nhiên 
Làm cho bức vẽ như hư ảo 
Đã lấy trong tim nét tự nhiên

Tôi không muốn thấy màu hương phấn
Đã vẽ lên em dáng tuyệt vời
Đã lấy mất đi hình dáng củ 
Khắc vào tâm tưởng cúa hồn tôi



Tôi đi tìm em dáng nguời xưa
Mà nay đã mất bên lưng trời
Bóng em chìm khuất trong sương lạnh
Đế thay bằng dáng vẻ kiêu phong

Tôi buồn khi không còn dáng củ
Của áo nâu xưa vẽ hửng hờ
Tà áo dài xưa còn vương mộng
chiếc áo bà ba vải thổ hoa

Thay bằng dáng đẹp sang thướt tha 
Của nét văn minh của nhân loài
Dáng người đẹp đẻ trông trí thức
Rạng rở yêu kiều tóc vàng bay


Thôi đành bỏ đi giấc mộng mơ
Trở về thực tại của cuộc đời
Trả đi những bóng hồng vương củ
Để gậm nhấm hoài ngập tim tôi

Người ở phương nào người có hay
Mùa thu đã về bên rừng phong 
Lá xanh vẩn còn chưa phai sắc
mà dấu đường xưa đã hai tàn

Dòng nước vẩn trôi cùng năm tháng
Đã bao mùa thu lá rơi đầy
Tôi vấn ngồi đây bên thềm củ
Vẩn mơ một ngày biệt thu xưa

Rồi một ngày kia trong giấc mơ
Tôi tìm về với dáng thu phong
Bên người dáng củ còn quê lắm
Vẩn nhớ về người nét ngây thơ

QKS

Monday, October 13, 2014

Truyện tình Tùng tán Tỵ


Tâm tình tan tác tả tơi
Tùng thương thầm Tỵ tới tai thưa Trời
Tùng thưa tui thích Tỵ thời
thư thăm than thở từ trăm tháng tàn
Tỵ ta tính thấy tàng tàng
tình tang tích tịch thiêu tim tiêu Tùng
Tỵ tính thường thích trai tơ
thôi Tùng tránh Tỵ tháng Tư thì tìm

Thời thế Thu thắm tàn thay !
trôi thấy thê thảm Tùng tàn tạ thêm
thoạt trông thấy thật thảm thương
thích Tỵ thoáng thế thành thằng tương tư

Trăng tròn tiếp tới trăng treo
tâm tình tơi tả tăng thường tội thay
Tùng thơ thẩn thức trông trăng
thúc tha thúc thít tỵ à Tỵ ơi....

Tùng từ thấy Tỵ tâm tơ tưởng
thất tình thì tăng trưởng thêm thôi
Tùng thầm thì trao trọn tâm tư
tương tư thắm thoát tam Thu trọn

Trăng tàn tiếp trăng trôi trăng tận
thổn thức Tùng thơ thẩn trông trăng
tỏ tình thẳng tới tay thì thẹn
tính từ từ thư tán Tỵ thôi

Trải trang tình thắm thành thơ
Tùng trao Tỵ trái tim ta thương thầm
Tỵ thôi thương thích trai tơ
Tùng ơi, thành thật thế thì Tỵ thương

Truyện tình tiểu thuyết Tỵ + Tùng
tam Thu tự thán trở thành tương tư
Tỵ thương Tùng biết thì thầm
than thân trách Tỵ thành tình thiên thu.... 

Monday, September 22, 2014

Đà Lạt, trúc đào



Bài Trúc Đào ngày xưa ta thường hát
Dìu em vào giấc ngủ mộng trăm năm
Nay cũng thế, trái tim ta vẫn hát
Nghe mòn hơi vang vọng chốn xa xăm

Ngọn Trúc Đào lã cành trên đường phố
Đà Lạt buồn lặng lẽ tiễn thu đi
Lối hẹn cũ bước chân em còn đó
Dấu thời gian lay động thuở xuân thì

Ai biết được đời chia hai ngã rẽ
Ta phương Đông mà em ở phương Tây
Níu ngày tháng cõng trên lưng nỗi nhớ
Đêm mơ xa huyễn mộng cảnh sum vầy

Tiếng vó ngựa nhẹ khua trên đường vắng
Đánh thức ta kỷ niệm Vọng Nguyệt Lầu
Đêm tản bộ vòng quanh Trương Công Định
Ta vẫn còn lưu ký ức ngàn sau

Sương xuống thấp phủ đôi bờ vai nhỏ
Nép vào nhau chuyền hơi ấm cho nhau
Nghe sương khóc trên cành cây ngọn cỏ
Mai chia xa biết gặp lại ngày nào !

Đêm Đà Lạt, đêm cuối cùng nguyệt tận ?
Mà sao nghe rưng rức phút trao tình
Em vẫn đó như là em đã mất
Tay trong tay mà xa cách nghìn trùng

Mùa đông tới nhắc ta ngày đưa tiễn
Đà Lạt buồn vẫy gọi đến mòn hơi
Cánh chim sắt chở em về bên đó
Bỏ lại ta giữa tâm trạng rối bời

Mấy mươi năm mù tăm chim viễn xứ
Nhạc Trúc Đào âm hưởng có còn không ?
Tiếng ta hát còn lay tình nguyệt động
Mà sao im thin thít tiếng tơ lòng ?

Ta vẫn thế, ôm mối tình Đà Lạt
Đêm ngắm sao, ngày nhắn gió gọi mây
Vài năm nữa biết ai còn ai mất
Mà nhớ nhung vẫn mãi cứ vơi đầy

Chút vốn liếng nầy đây ta có được
Sẽ mang theo về bên cõi vĩnh hằng
Phút giao ngộ vô hình nào sẽ đến
Xin em đừng xa cách nữa được không ?

TL

Đà Lạt, tình vụng dại

Tiếng vó ngựa khua vang trong sương sớm
Tỉnh giấc nồng, ta bỗng thấy bâng khuâng
Ngày tháng cũ vẫn còn in trí nhớ
Mấy chục năm mà như thể thật gần


Con dốc nhỏ dẫn lên trường em học
Ta vẫn thường đứng đợi lúc tan trường
Trưa nắng chiếu, em che nghiêng vành nón


Ta ngập ngừng vướng víu sợi tơ vương

Nắng nghịch tặc hôn lên đôi má thắm
Em thẹn thùng quay quắt lấy cặp che
Khi không bỗng ta cũng ghen với nắng
Và giận ta, không là nắng của em ?

Ta lửng thửng theo em mà chẳng biết
Nói năng gì để trao gởi tình thơ
Em cũng thế, cứ như là không thấy
Ta đi sau, em đi trước hững hờ…

Đến khúc rẽ ngang qua Trương Công Định
Em mất tăm vào cuối Dốc Nhà Làng
Ta ngơ ngác trở về Nhà Thủy Tạ
Ngụm cà phê nghe đắng ngắt cõi lòng

Sau ngày đó, ta xa rời Đà Lạt
Ôm chút tình vụng dại làm hành trang
Càng cố quên, ta lại càng nhớ mãi…
Chừ về đây, lệ còn nhỏ hai hàng

Mấy chục năm, ta về thăm chốn cũ
Qua con đường hoa quỳ dại rưng rưng
Con dốc nhỏ dẫn lên trường em học
Ta giận ta, sao ngày ấy ngập ngừng ?

Thursday, September 11, 2014

Vầng trăng đơn côi


Sao đêm nay ánh trăng đầy
Màn đêm bao phủ chỉ còn vầng trăng
Trăng khuya trong sáng tuyệt vời
Sao trời củng thẹn sánh cùng với trăng
Chú cuội ngồi dưới gốc đa
Nhớ ngừoi tiên nử Hằng Nga thuở nào
Hay cho tình của Cuội ta
Tuy rằng không thể sánh cùng Nguyệt Nga
Cuội đành bỏ cả lầu son
Chỉ mong mau sớm để thăm chị Hằng
Buồn thay đường đã mất rồi
Cuội đành ôm nổi buồn ngồi ngắm trăng
Vầng trăng khi tỏ khi mờ
Khi tròn khi khuyết gợi sầu đầy vơi
Cho người dương thế thấy vui
Khi trăng sáng tỏ ngày rằm đến nơi
Rồi khi gió thổi mây trời
Đã che khuất ánh trăng rầm đêm thu
Để lòng lại thấy buồn thêm
Mơ về nguyệt điện nhớ thương nguyệt hằng
Buồn trong ánh Nguyệt sông Ngân
Buồn trong trăng đã tan vào khói sương
Buồn trong ánh mắt đêm trường
Buồn trong tơ nhện đứt dây tơ rồi
Ánh trăng vằng vặt đêm trường
Làm lòng sầu thấy buồn trong cỏi lòng
Người cùng tôi ngắm ánh trăng
Ước mơ tình vẩn đẹp ngời vầng trăng
Nhưng nay trăng vẩn còn kia
Mà mây và gió lặng thinh nơi nào
Đành thôi tìm nửa làm chi?
Vầng trăng sẽ mãi một mình đơn côi



QKS

Wednesday, September 3, 2014

Ghét !!





Ghét cô bé có đôi mắt ướt
Giọt lệ rớt rơi nhiều
Giận dỗi lúc hờn ai
Ghét cô bé có đôi môi chớm
Giữa lúc gió Thu về
Ghét bé nghĩ vu vơ
Ghét cô bé tóc dài theo nắng
Giữ chặt trái tim khờ
Gõ cửa chẳng chịu yêu
Ghét cô bé đưa tay hứng lá
Giận gió thổi đưa về
Gió thổi lá bay xa
Ghét cô bé chẳng bao giờ nói
Giữ bí mật riêng mình
Giữa lúc tựa vai nhau
Ghét.. và bao nhiêu điều Anh ghét..
Giấc mộng mối tình đầu
Giông tố tách đôi ta..
Giờ muốn ghét còn ai đâu ghét
Giữa một chiều HUẾ buồn
Gót nhỏ Bé ...đi xa..?

Đà Lạt mờ sương




Chiều lại dần buông trên cao nguyên


Mây ngàn gió núi lại kéo về 


Trên đỉnh núi xanh tầm nhìn khuất


Mây che đỉnh núi mờ sương phủ


Như vẩn còn vương nổi nhớ thương




Sao lại về chi hởi người ơi

Tôi đang tỉnh giấc giửa đêm trường


Quanh mình sao chỉ là gió núi 


Chỉ còn sương phủ khắp nơi nơi

 
Đã khuất xa rồi nổi nhớ vơi

Đà Lạt mơ màng trong giấc đông

 
Phủ mờ gió lạnh với mưa phùn


Buồn lòng lử khách vì không thấy


Cảnh muôn hoa nở khắp nơi nơi


Trí đã về rồi Luân gặp thôi

Đường mây chân núi sẽ tìm về 


Trên đỉnh núi xa nguời vẩn đợi


Chờ khi sương bớt giăng mờ lối


Sẽ tìm về thăm Đà Lạt ơi


Xin hãy đợi người dẩu cách xa

Người về nhưng sầu còn nán lại


Đế nói lời biệt Đà Lạt ơi


Bóng chiều rồi củng khuất dần xa


Để lòng người vẩn lời thầm nói


Thầm mong về lại nơi chốn củ


Dẩu cách muôn trùng ngàn dặm xa 

Mơ khách đường xa khách đường xa


Áo người mờ khuất ở phương xa

 
Nơi đây suơng núi mờ nhân xạ


Gợi nhớ lòng người cách biệt xa


Lòng vẩn nhớ người Đà Lạt xa

QKS