'cookieChoices = {};'
Showing posts with label Những mẫu truyện hay. Show all posts
Showing posts with label Những mẫu truyện hay. Show all posts

Tuesday, June 23, 2015

Dưới Ánh Trăng

Julie Roubere đang đợi chị gái Henriette Letore trở về sau chuyến du lịch năm tuần ở Thụy Sĩ, chồng chị về trông coi điền trang ở Calvados, còn chị thì đến chơi với Roubere một vài ngày ở Paris.


Trời đã chập tối. Roubere ngồi đọc sách trong phòng khách, thỉnh thoảng ngước lên nghe ngóng cái gì đó. Có tiếng chuông cửa. Letore đã tới. Họ chào nhau bằng những cái ôm trìu mến. Rồi hỏi thăm nhau về sức khỏe, gia đình, và hàng ngàn thứ khác.
Trời đã tối hẳn. Lúc này, dưới ánh đèn, Roubere mới nhìn kỹ khuôn mặt của chị mình. Đột nhiên cô khựng lại, hốt hoảng khi nhìn thấy trên thái dương của chị có hai hàng tóc bạc. Chị ấy chỉ mới có 24 tuổi! Từ sau chuyến đi Thụy Điển, tóc chị ấy mới bạc như thế!
Ngỡ ngàng, Roubere nhìn chằm chằm vào chị, nước mắt chảy dài. Phải có một tai họa bí ẩn và khủng khiếp lắm mới khiến chị trở nên như thế.
“Chị bị sao vậy, Henriette?”
Mỉm cười với khuôn mặt buồn, nụ cười của một người đang thất vọng, chị trả lời:
“Sao em hỏi vậy? Không có gì đâu, em yên tâm đi. Sao em lại nhìn tóc chị?”
Nhưng Roubere lại gặng hỏi:
“Chị sao vậy? Nói em biết chuyện gì đã xảy ra! Nếu chị nói dối em thì em cũng sẽ sớm tìm ra sự thật thôi”.
Lúc này, Henriette như muốn ngất đi, hai hàng nước mắt đầm đìa.
“Chuyện gì vậy? Chị trả lời em đi!”
“Chị có…. chị có một người tình.”
Rồi ngả đầu vào vai em gái khóc nức nở.
Khi đã lấy lại bình tĩnh, khi mà lồng ngực đã bớt phập phồng, chị bắt đầu bộc bạch như thể là để tuôn ra hết những bí mật của mình, như thể để làm tan biến hết nỗi đau chôn giấu.
“Ôi! Chị biết là không có lý do nào để biện hộ cho chị; chị không hiểu bản thân mình, và từ ngày đó chị thấy mình như bị điên vậy. Cẩn thận, em ạ! Chúng ta yếu đuối, nhưng nếu đầu hàng nhanh chóng thì chúng ta sẽ thất bại. Giây phút mềm yếu sẽ chiếm lĩnh chúng ta từ từ… từ từ. Nó là những cảm hứng đột ngột trong lúc u sầu, nó là niềm khao khát mãnh liệt khiến em muốn giang rộng bàn tay để chào đón tình yêu, để yêu thương cái gì đó. Mỗi người chúng ta ai cũng trải qua cảm giác ấy trong một giây phút nào đó, em ạ”.
“Em biết chồng chị đó, em cũng biết chị yêu anh ấy như thế nào; nhưng anh ấy chín chắn và thực tế, và thậm chí không thể hiểu được những rung động mong manh trong trái tim người phụ nữ. Anh ấy trước sau vẫn như thế, luôn luôn tốt, luôn luôn cười, luôn luôn hoàn hảo. Ôi! Đôi khi chị muốn anh ấy ghì chặt mình trong vòng tay, anh ấy sẽ ôm hôn chị - những nụ hôn thật chậm rãi và ngọt ngào. Nó sẽ làm cho hai người hòa tan vào nhau, giống như những câu chuyện bí mật không lời nói! Chị muốn anh ấy trở nên ngu ngốc, thậm chí là yếu đuối, để anh ấy cần chị, cần sự vuốt ve âu yếm của chị, và cần cả những giọt nước mắt! Chị muốn như thế biết nhường nào!
“Nghe thật buồn cười, phải không?; Nhưng phụ nữ chúng ta được tạo nên như thế! Làm sao cưỡng lại được?”
“Chưa bao giờ chị nghĩ là sẽ lừa dối anh ấy. Nhưng bây giờ nó đã xảy ra, không có tình cảm gì cả, không có nguyên nhân gì hết, chỉ là bởi vì ánh trăng hôm đó chiếu sáng cả vùng hồ Lucerne”.
“Cả tháng trời du lịch cùng nhau, anh ấy quá thờ ơ lạnh lẽo. Bao nhiêu nhiệt tình của chị bị tê liệt, bao nhiêu mong ước thơ mộng của chị cũng tan biến. Một buổi sáng, lúc trời còn sương mù, anh chị cưỡi ngựa xuống núi. Quang cảnh lúc đó đẹp lắm em ạ! Nào là thung lũng, cánh rừng, dòng suối, và những ngôi làng. Chị sung sướng nói với anh: “Anh ơi đẹp quá! Anh hôn em đi! Hôn em đi!” Anh chỉ cười lạnh lùng: “Chẳng có lý do gì để anh và em phải hôn nhau chỉ vì em thích cảnh đẹp!”
“Những lời nói đó làm tim chị đóng băng lại. Dường như đối với chị, khi mà hai người yêu nhau dạo chơi trong một phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, thì họ sẽ cảm thấy tình yêu dạt dào hơn bao giờ hết”.
“Lúc đó, tâm hồn chị đang đầy ắp những thơ mộng, còn anh thì không cho chị diễn tả nó. Chị giống như một cái ấm đầy hơi nước nhưng bị bịt kín mít vậy.”
“Một buổi tối, Robert đau đầu và đi ngủ ngay sau bữa ăn, còn chị thì đi bộ dọc theo bờ hồ.
Đó là một đêm giống như trong truyện thần tiên. Ánh trăng chiếu sáng giữa trời; những ngọn núi cao có tuyết phủ đầy trông như đang đội vương miện bạc; nước hồ lấp lánh những cơn sóng gợn lăn tăn. Không khí êm dịu, ấm áp đến đến nỗi làm chúng ta có thể ngủ mê, hay bị tác động mạnh mẽ nếu không có thực tại kéo trở về. Trong giây phút ấy, trái tim phụ nữ nhạy cảm làm sao! Nó đập liên hồi, xúc cảm và mãnh liệt làm sao! Chị ngồi trên cỏ, nhìn vào nỗi sầu muộn mênh mông, lòng chợt trỗi lên những cảm xúc lạ lẫm. Ước muốn của một tình yêu không thỏa mãn vồ lấy chị, một sự nổi loạn chống lại cuộc sống ảm đạm buồn tẻ của hiện tại. Gì chứ? Chị không thể nào được tay trong tay với người mình yêu, đi lang thang ven hồ dưới ánh trăng tròn như thế này ư? Đó là số phận của chị ư? Chị không bao giờ được cảm thấy tình yêu đậm sâu trên môi, ngọt ngào và say sưa như những cặp tình nhân khác thường hôn nhau vào những đêm ngọt ngào như có bàn tay sắp đặt của Chúa trời ư? Chị sẽ không bao giờ biết tình yêu nồng cháy dưới bóng trăng đêm mùa hè ư?”
“Và chị bắt đầu khóc như một người điên. Rồi chị nghe có tiếng gì đó ở đằng sau. Một chàng trai đứng đó, nhận ra chị, tiến tới bên chị và nói: Sao cô lại khóc?
Đó là một luật sư trẻ đang đi du lịch với mẹ. Chị và anh Robert hay gặp bà ấy lắm.

Đôi mắt anh ta dường như không rời chị.
Chị bối rối không biết trả lời anh ta như thế nào hay nghĩ về tình huống này như thế nào. Chị nói anh ta là chị bị ốm.”
“Anh ta đi bên chị, phong thái tự nhiên và kính trọng, rồi bắt đầu nói chuyện về những thứ mà cả hai đã thấy trong suốt chuyến đi. Tất cả cảm nhận của chị, anh ta đã nói thành lời; tất cả những cái làm chị run lên, anh ta hiểu rất rõ, còn hơn cả chính chị nữa. Và bất ngờ, anh ta đọc một vài câu thơ của Alfred de Musset. Chị thấy ngộp thở, xúc động không sao kể xiết. Dường như với chị, cái hồ này, ánh trăng này, và những ngọn núi đang cùng hát với chị về những thứ quá đỗi ngọt ngào”.
“Và nó đã xảy ra. Chị không biết nó xảy ra như thế nào, tại sao… trong giây phút ảo giác như thế”.
“Sau đó, chị không gặp lại anh ta cho tới buổi sáng ngày anh ta trở về”.
“Anh ta đưa chị một danh thiếp.”
Lặng đi trong vòng tay em gái mình, Letore kêu lên vì đau đớn, gần như thét lên.
Sau đó, Roubere, với một chút bình thản, nói rất nhẹ nhàng:
“Chị thấy đó, thông thường thì không phải vì người đàn ông ta yêu, nhưng là vì chính tình yêu. Và tình yêu thực sự của chị đêm hôm đó chính là ánh trăng”.

Guy de Maupassant


Saturday, May 9, 2015

Dòng kênh đen


Gió từ cầu Calmette thổi đìu hiu, cuốn theo một lớp mùi hăng hắc. Dòng kênh đen đặc nay thôi không hục hặc ho từng cơn. Thi thoảng con nước trở mình khe khẽ giống như có một đàn cá lớn, nghịch ngợm quẫy đuôi. Hai bên bờ kênh, những dãy nhà tạm của công nhân lụp đụp đội lên. Như thường lệ, chiếc ghe gỗ mục nát từ từ cập vào bờ. Một cô gái chừng 20 tuổi dừng mái chèo. Mái tóc cô bay ngược gió, xõa ra ôm lấy gương mặt tròn vành vạnh. Bộ quần áo mốc meo, lem ngoem bùn lầy không che lấp vẻ đẹp trong sáng của cô. Từng đường nét hài hòa trên gương mặt cô gái tỏa xuống dòng kênh đen một luồng sáng loang loáng. Chiều nào tôi cũng ngồi trên những kè đá trắng nhấp nhô. Đơn giản chỉ một lí do: Tôi muốn nhìn thấy cô gái nhỏ.
Trong căn chòi lá liêu xiêu, bé gái thò đầu ra ngoài, cười nắc nẻ. Nhác thấy chị, bé reo lên: “A! Chị hai về rồi”. Người mẹ cụt một chân, nhảy cò cò ra mạn bờ. Nước da bà xám nghoét, hai má chảy xệ, nhão nhoẹt như lớp bùn đáy kênh. Mặt bà lúc nào cũng nhàu nhĩ, hai con mắt sụp xuống như chỉ chực khóc. Người cha ì ạch kéo lên bờ một bao sắt lụn vụn. Cả nhà cô gái xúm xít bên bao sắt vụn như những người thợ săn vây quanh con thú vừa săn được.
Trưa nay đang vác đá trên bờ kè, tôi bối rối khi nhìn thấy chiếc ghe của cô gái nhỏ chầm chậm lướt qua. Gió phần phật, bật ngược chiếc nón lá ra sau, gương mặt cô gái xuất hiện ở khoảng cách thật gần. Cánh thanh niên nhìn ngơ ngẩn. Họ huýt sáo, gọi nhau ơi ới. Là người phát hiện ra vẻ đẹp mộc mạc của cô gái từ lâu nhưng lần này, tôi không khỏi ngỡ ngàng như kẻ phàm phu nhác thấy bóng thiên thần. Hôm nay, cô gái đi một mình. Chiếc ghe mắc kẹt giữa hai nhánh cây khô. Nước cạn. Đáy kênh lồ lộ ra. Một nửa người cô gái ngập sâu dưới lớp bùn đen nhão nhoét. Thao tác giống người cha, cô sục sạo tay chân trong lớp bùn tanh tao. Xung quanh cô, rác rưới lềnh làng mặt nước. Những đợt gió mạnh, múc mùi hôi hám dưới lòng kênh vãi tung tóe khắp nơi. Trông thấy cảnh ấy, cánh phụ hồ im bặt. Họ ngó lơ chỗ khác. Cô gái không mảy may để ý đến xung quanh. Cô vẫn cặm cụi mò sắt. Chốc chốc, cô gái xuýt xoa, rút ngón tay lên nhăn nhó. Tôi biết tay cô quệt trúng mảnh chai. Lòng tôi se sắt lại, nóng bừng như ăn cả bao ớt. Quá nửa trưa, nắng xuống đốt nóng cả dòng kênh. Nước lên. Cô gái nhanh tay chèo. Ra giữa dòng, chiếc ghe chao đảo. Buông mái chèo, cô ôm bụng, mặt nhợt nhạt. Trống ngực tôi đập liên hồi. Tôi buột miệng gọi to. “Em sao vậy?”. Đáp lại lời tôi, cô gái cố xua tay, lắc đầu ra hiệu không sao. Chiếc ghe tròng trành, lắc lư như gặp vũng nước xoáy. Cô gái nhỏ hết ngả bên trái lại nghiêng bên phải. Tôi không rời mắt khỏi chiếc ghe cho đến khi cô vào được bờ. Suốt buổi chiều, tôi ra bờ kè chờ đợi nhưng không thấy cô.




- Con sao vậy?
Người mẹ hoảng hốt khi thấy đằng sau quần cô, máu đỏ ướt từng mảng. Cố mở một nụ cười gượng gạo, cô lúng túng.
- Con đến tháng mà quên mang…
- Sao tháng này mẹ thấy con bị liền liền vậy. Hai tuần rồi giặt quần cho con mẹ đều thấy có máu. Con nói thật cho mẹ biết đi. Con bị sao vậy?
- Chắc con bị rong kinh, ít bữa là hết. Không sao đâu mẹ.
Cô giấu mẹ những cơn đau quằn quại. Nhưng bằng linh cảm của một người mẹ, bà nhận ra có điều gì đó không bình thường đang xảy ra với con gái. “Hôm nay mẹ dẫn con đi khám bệnh. Con cứ ra máu như vậy, mẹ lo lắm”. Mặt bà trĩu buồn. Ánh mắt bà nôn nao nhìn con. Cô miễn cưỡng theo mẹ đến bệnh viện. Căn phòng trắng toát, lạnh lẽo như những phiến đá vôi khiến cô rùng mình. Qua vài lần siêu âm, xét nghiệm, bác sỹ gọi cô vào phòng riêng. Ông nhìn cô thật lâu, giọng ngập ngừng: “Chú không muốn giấu con. Những lời chú sắp nói ra sẽ khiến con khóc nhưng là bác sỹ chú không thể giấu bệnh nhân tình trạng bệnh. Con phải hết sức bình tĩnh… Con bị bệnh ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối…”. Giọng bác sỹ lướt qua vành tai cô lúc nặng, lúc nhẹ. Và cuối cùng hai tai cô ù đặc, lùng bùng như có kiến chui vào. Cô không còn nghe thấy gì nữa. Tại sao chính cô lại mắc phải căn bệnh quái ác này? Có phải đó là kết quả của bao năm cô ngập ngụa dưới những dòng kênh đen, nồng nặc rác thải và mùi hôi. Cô thất thểu lê từng bước ra ngoài hành lang. Từ xa, cô trộm nhìn dáng mẹ. Bà đang lò cò một chân, dáo dác tìm cô khắp các dãy phòng. Thi thoảng hụt chân, bà suýt ngã. Nước mắt cô ri rỉ ra hai khóe. Cô phải nói sao với mẹ về căn bệnh đây? Mẹ chỉ có một chân, nếu nghe xong có lẽ mẹ không đủ vững để đứng được. Cô đưa tay áo quệt hai dòng nước mắt thi nhau trượt dài trên má. Cô vùng chạy thật nhanh như một đứa trẻ. Gương mặt ráo hoảnh, cô mở miệng thật rộng. “Bác sỹ bảo con bị rong kinh. Uống hết số thuốc này là ổn..”. Da mặt giãn ra, người mẹ cười tươi tắn. “Mẹ biết con sẽ không sao mà”.
Dạo gần đây, cô hay nhìn tôi mỉm cười. Mỗi lần chèo ghe qua chỗ tôi, cô gái lại khe khẽ hát một vài câu rời rạc, đôi khi chắp nối lung tung. Giọng cô trầm và trong veo vẻo. Một góc miền quê lắng lại nơi cô, cứ mỗi lần nhìn cô, tôi lại nhớ quê đến nôn nao. Gió tạt chiếc ghe sát bờ kè. Tôi mừng rơn. Biết bao ngày chờ đợi, nay tôi mới có dịp trò chuyện với cô gái nhỏ. “Em ốm và xanh đi nhiều. Công việc cực quá phải không em?”. Sửa lại chiếc nón lá xộc xệch, cô gái thoáng buồn. “Tại dạo này em ít ăn…”. Cô trả lời gọn lỏn và đưa chân đẩy mái chèo thật nhanh. Tôi đứng xớ rớ, bứt rứt trong người vì không biết đã nói câu gì làm cô gái phật ý bỏ đi.
Mùa mưa sắp đến, gió cứ lừng lững như lực sỹ, chỉ chực quăng quật đồ đạc của mọi người xuống kênh đen. Một tấm tôn trên mái chòi của gia đình cô bị gió hất tung lên không. Trên nóc chòi, khoảng không hở ra rộng ngoác. Gió luồn vào trong chòi, cha cô nằm trùm mền, rên rỉ từng hồi. Cơn ho khan rút sạch sức lực của ông. Suốt tuần nay, ông chẳng ăn gì ngoài cháo. Mẹ cô ngồi đơ như khúc gỗ mục. Mắt bà vàng đục như nước sông mùa lũ. Gần đây, chồng bệnh, nhà túng thiếu, bà hay nổi cáu. Chị hai đi mò sắt, chỉ có mình Út ở nhà chơi. Bao nhiêu bực tức bà trút hết lên đầu con bé. Đến bữa cơm, không thấy Út, bà gọi treo trẻo. Vừa thấy con, bà xách cây quất vùn vụt. Bà tru tréo: “Từ mai trở đi mày theo chị hai đi mò sắt nghe con. Suốt ngày lêu lổng. Mày liệu hồn với tao”. Kéo bao sắt lên đến mạn bờ, một cơn đau âm ỉ kéo dài. Vấp phải cục đá, cô ngã dúi dụi xuống đất. Ôm bụng xuýt xoa, cô loạng choạng đứng dậy. Cô cố giữ cho bước chân thật vững. Những giọt máu lấm tấm in trên bãi cỏ xanh. Từ xa, nghe đến hai tiếng “mò sắt”, cô cuống cuồng.
- Út không đi đâu cả.
- Hết gạo rồi. Không đi làm ở nhà mà ôm nhau chết à! Nó lớn rồi, tập làm cho quen đi.
- Con nói bao nhiêu lần rồi. Có chết đói cũng không cho em đi mò sắt.
Bao nhiêu bực dọc, mệt mỏi trong người dồn lên tận cổ. Bà trút một hơi.
- Ừh. Chị em mày lớn rồi, xấu hổ, không dám đi mò sắt. Mai để đó tao đi. Có một chân tao cũng làm được…
Hai chị em rươm rướm nước mắt. Cô thút thít.
- Nghề này không có tương lai, mẹ đừng để em làm. Ít bữa nữa, con cũng lên bờ phụ quán cơm cho người ta.
- Ngay cả mày cũng muốn bỏ cái nhà nay đi. Đã vậy chúng mày biến hết đi. Mặc kệ hai đứa già này sống chết ra sao?
Nước mắt phủ đầy mặt, cô quay vội đi. Làm sao để mẹ hiểu khi mà căn bệnh ung thư như lũ sâu mọt, mỗi ngày đang rút dần sự sống của cô. Cha ốm. Nhà hết gạo. Một chân bị cụt, mẹ tự dày vò mình bởi suy nghĩ mẹ là người tàn phế, là gánh nặng áo cơm của cả gia đình. Mẹ sẽ ra sao nếu biết cô con gái, chỗ dựa duy nhất của cái gia đình khốn khổ này đang nhận án “tử hình”. Từng ngày mẹ sẽ khóc cạn nước mắt khi chứng kiến cái chết lạnh lùng đến gần con gái. Cô cố giấu những tiếng nấc ừng ực trong cổ. Giọng cô khan khản.
- Con quyết định rồi. Hai ngày nữa, con sẽ đi phụ quán cơm cho người ta. Mỗi tháng bao ăn ở, còn lại tiền lương con gởi về cho mẹ.
- Giờ mày lớn rồi, muốn đi đâu thì đi. Tao không quản được.
Cả tuần nay, dòng kênh đen kìn kịt hẳn đi. Nước kênh lặng tờ, đám rác ứ đọng lại trông như một dòng sông chết. Chiều nào tôi cũng ra bờ kè hóng gió và chờ đợi. Chiếc ghe xám xịt lừ lừ lướt qua, chở theo một ông già lọm thọm, người xanh chành như đám bèo tây. Tôi cố nhìn thật kỹ nhưng chỉ thấy mỗi mình ông già, không thấy cô gái gái trẻ đi cùng. Ngày trước có con gái bên cạnh, ghe trôi qua mặt lũ thanh niên chúng tôi. Ông già vênh váng, ra vẻ tự hào khi có con xinh đẹp. Nay ngược lại, ông thường cúi mặt lầm lũi. Trước có con gái chèo ghe, mò được cục sắt to bản, ông giơ lên cao khoe với con. Hai cha con họ cùng cười sằng sặc. Nay có vớ được vài cục sắt, ông cũng lẳng lặng quăng cái “xoảng” vào thùng. Gương mặt ông rúm ró, teo héo như lá khô. Có vài lần, ông già chèo ghe ra mại ngoài bến cảng, ông cắm ghe vào một góc. Lần đầu tiên, người ta thấy ông lên bờ. Ông rảo quanh các quán ăn rồi lại thui thủi xuống ghe. Từ ngày con gái đi, hôm nào mò sắt, ông cũng tranh thủ ra bến cảng tìm con. Ông hỏi thăm mãi nhưng chẳng ai biết có cô gái nào tên Thường cả.


- Nhanh tay lên mày. Con gái gì mò thấy sợ. Mướn chục đứa như mày chắc tao sớm đóng cửa.
Tiếng bà chủ quán cơm quát nạt um sùm. Lau nhưng giọt mồ hôi rỉ rả trên trán, cô cố nén cơn đau quặn thắt quanh bụng. Hai chân đá vào nhau xiêu vẹo, cô chếnh choáng như người nốc rượu quá đô. “Keng”, tiếng chén bát rơi xuống nền nhà, va vào nhau rổn rảng.
- Cái con này, mày làm ăn vậy hả?
- Cháu xin lỗi. Nay cháu bị trúng gió nên mệt quá.
Bà chủ phẩy tay lia lịa. “Chiều lấy lương rồi nghỉ đi. Nhận mấy đứa như mày vào làm, suốt ngày bệnh hoạn, phiền phức quá”. Cầm tháng lương trên tay, cô liêu xiêu bước đi. Nước mắt cô bắt đầu rơi lã chã. Hôm qua vô tình gặp bà mua ve chai, cô phong phanh nghe cha bị bệnh hen hành, cả tuần rồi không đi mò sắt. Mẹ cô lò dò một chân đi lượm bịch nilon quanh vỉa hè. Nghĩ đến cảnh bé Út ngồi nhễu nhão nước miếng vì đói còn cha nằm ho khục khặc cả ngày lẫn đêm. Mùa mưa đến, căn chòi thủng trước, dột sau. Đêm đêm, mẹ cô phải quấn áo mưa ngủ trên chiếc ghe mục. Nước mắt cô trào ra. Một cơn đau dài lan tỏa khắp cơ thể. Hai cánh tay cô khẳng khiu như hai trái so đũa, bấu chặt lấy cạnh giường. Cô tưởng như mớ nội tạng trong người đang bục vỡ từng mảnh. Cô gục mặt xuống giường, để mặc nước mắt ứa dài khắp mặt. Lần tìm viên thuốc giảm đau, cô nằm yên trên nền gạch lành lạnh, mặc cơn đói dày vò từng giờ. Nhìn quanh, dãy trọ trống hơ, trống hốc. Lúc này đây, cô thèm ăn một bát cháo nóng do chính tay mẹ nấu. Cô thèm cảm giác được mẹ gãi rân rân sống lưng hay luồn tay vào từng lọn tóc. Từ nay cô sẽ chỉ ăn một bữa, tháng lương này phải nguyên vẹn về đến tay cha mẹ cô. Tưởng tượng đến bữa ăn ngon miệng của người em và nụ cười giòn tan của nó, cô khe khẽ mỉm cười. Bên dưới ống quần cô, máu thấm đỏ nền gạch. Niềm vui tinh thần đã át dần cơn đau thể xác. Cô bắt đầu buồn ngủ. Đầu cô nặng trĩu. Cả cơn đau lẫn cơn đói thôi không còn hành hạ thân xác còm cõi của cô nữa. Cô lịm dần trong một giấc mơ màu hồng. Trong mộng mị, cô biến thành con bướm nhỏ bay quanh một vườn hoa dìu dịu hương thơm. Rồi bất chợt chú bướm bay lên cao, cao mãi và hóa thành một vầng mây trắng, lan tỏa ra khắp bầu trời. Cô ra đi nhẹ nhàng và thanh thản như một vầng mây.
Sáng nay, người mua ve chai gởi cho ông già mò sắt một bức thư của con gái. Trong chiếc phong bì trắng trẻo, có kẹp 1 triệu đồng được xếp thẳng thớm. Dòng chữ hơi nhòe, thi thoảng có sai chính tả nhưng ông đọc và hiểu được hết. Bao nhiêu năm nhìn con lớn lên, ông hiểu từng từ con ông nói dù đôi khi câu chữ có lấp lửng. Buổi chiều trên dòng kênh đen, gió vờn lên từng hồi. Một mái tôn bay vèo vèo theo gió. Túp lều rệu rạo hẳn đi. Bà vợ ngồi trên tấm phản cũ xì, lỗ rỗ vết thủng. Không hiểu sao hôm nay, ruột bà nóng cồn cào như có ai xát muối. Thấy khuôn mặt chồng hồ hởi, bà phát bực thêm. Từ xa, ông reo mừng như trẻ con được quà.
- Bà xem tôi đem về cái gì này?
- Có cái gì thì nói đại đi. Tôi ghét phải đoán lắm.
- Con Thường…
Bà nhảy dựng lên, miệng lắp bắp.
- Ông tìm thấy con Thường rồi à!
- Từ từ để tôi nói cho mà nghe. Con Thường vừa gởi cho hai ông bà mình một lá thư kèm theo một triệu đồng nữa. Ra chỗ sáng đi, tôi đọc cho bà nghe. Nó lên bờ làm cho người ta vậy mà lại tốt.
Đôi mắt nhấp nhem, ông cố nuốt lấy những dòng chữ mập mờ. “Cha mẹ đừng lo cho con. Con đã kiếm được việc làm ổn định. Người ta bao ăn ở nên tháng nào con cũng dư phần tiền lương. Bán quán cơm, đồ ăn nhiều lắm, con lơn được mấy ký. Con còn học được cách nấu ăn. Hôm nào về nhà, con sẽ nấu vài món thật ngon đãi cả nhà…”. Hai ông bà cười tủm tỉm theo từng dòng thư. Ngó thấy con gái út quần áo lấm lem bùn lầy, mặt mày bịu xịu. Bà nhanh nhảu quẩy giỏ đi chợ. Bà nghĩ thầm “Đã lâu rồi mình không để ý đến con Út”. Hôm nay biết tin con gái lớn vẫn khỏe, bà nhẹ nhõm cả người.


Trên bờ kênh, một người quen vẫy tay lia lịa. Bà nhướng mắt lên nhìn. Người phụ nữ đi như chạy, thở hùng hục, miệng mếu máo: “Chị Mười ơi! Con Thường nhà chị…”. Mỗi lần nghe đến tên con gái, mặt bà lại ngây ra, miệng bà há hốc, lưỡi líu lại: “Con Thường nó làm sao vậy cô?”. Người phụ nữ thở một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh. “Cháu nó chết rồi chị ơi!”. Bà đổ sụp xuống như cái cây vừa bị đốn gốc. Giỏ đồ ăn lăn lốc xuống đáy kênh đen ngòm ngõm. Bà nói bằng tiếng gió trong cổ.
- Con tôi sao mà chết…?
-Tôi nghe người trên đó họ bảo cháu bị bệnh ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Nó sợ liên lụy hai bác nên trốn xuống Bình Dương làm.
- Ai nói với cô là con Thường nhà tôi? Nó vừa viết thư về, bảo vẫn mạnh khỏe còn lên ký nữa mà.
- Trời ạ! Chủ nhà trọ họ đưa nó vào nhà xác bệnh viện rồi. Cháu tôi ở gần đó nhắn tôi báo cho gia đình chị biết, lên mà đưa con về. Ai dám lấy cái chết ra mà đùa hả chị.
- Khốn nạn con với cái. Sao bị bệnh mà nó lại giấu tôi. Thường ơi! Có đói khát, mẹ cũng lo cho con rau cháo qua ngày được mà. Sao con lại âm thầm chịu đựng bệnh tật một mình. Con ơi là con!
Bà không còn đủ mạnh mẽ để lóc cóc bước đi bằng một chân. Lần đầu tiên kể từ khi bị tai nạn phải cưa bỏ chân, bà bò lê lết dưới mặt đường. Nước mắt bà ràn rụa khắp mặt. Tiếng nấc không bật ra ngoài được, cứ ừng ực trong cổ. Nụ cười trong trẻo và câu nói cuối cùng trước khi đi làm xa của con gái cứ váng vất trong đầu bà. “Con không sao đâu. Trời ơi! Khốn nạn thân con tôi. Nó bệnh nặng mà phải nhắt nhín tiền gởi về cho cha mẹ”. Nghĩ đến cảnh con gái trước khi chết còn phải nhịn đói, nhịn khát, nước mắt bà đua nhau chảy dài khắp mặt. Những ngày sau đó, trên dòng kênh đen, người ta nghe tiếng một người phụ nữ ngồi khóc vật vã từ tờ mờ sáng đến tận đêm khuya.
Chiếc thuyền giấy đựng những bông hoa hồng trắng muốt lững thững trôi ra sông Sài Gòn. Tôi ngắm nhìn con thuyền nhỏ mà nhớ cô gái đến nao lòng. Từ nay, trên dòng kênh đen tôi không bao giờ thấy em nữa. Gần đó, cha mẹ cô đang lúi húi nhổ những chiếc cọc gỗ của căn chòi cũ. Ông nhìn tôi ngập ngừng: “Dù sao cũng cảm ơn chú đã giúp đỡ tôi ít vốn. Từ nay nhà tôi bỏ luôn nghề mò sắt. Cái nghề nghiệt quá chú ơi! Cả nhà lên bờ bán vé số, sẵn xin cho con Út vào lớp học tình thương. Hồi còn sống, ngày nào chị hai cũng nhắc tôi cho nó đi học”. Giọng người đàn ông chùng xuống.
Quá trưa, nắng lấp loáng cả dòng kênh. Dòng nước đen ngòm được phủ lên một lớp áo nắng vàng sóng sánh. Gia đình người đàn ông mò sắt đã đi khuất tự bao giờ, để lại trên nền căn chòi cũ những tấm nilon rách nham nhở. Bên dưới, dòng kênh đen vẫn vặn mình chảy miết như chưa hề cõng những mảnh đời bé nhỏ trên lưng.

NN

Saturday, May 2, 2015

Thương nhớ miền tây










Cũng đã lâu lắm rồi Tôi không về Miền Tây. Giờ tự dưng lại muốn cởi giày đi chân đất, muốn nghiêng mình khiêu vũ với những giai điệu của đồng quê, muốn khề khà với bạn bè bên chén trà nóng hổi dưới ánh trăng vàng và nồng nàn cùng gió…


Là con gái xứ biển chính hiệu nhưng nơi chôn nhau cắt rốn của tôi lại là miền Tây sông nước. Có lẽ vì vậy mà tôi đã dành cho miền Tây những tình cảm ưu ái trong lòng. Tình cảm ấy mênh mông lắm, mặn mà lắm. Đấy là tình yêu của người con gái xứ biển dành cho mảnh đất miền Tây phủ trắng những cánh cò.



Chiều dần buông, khi ánh nắng đã bắt đầu trở nên dịu dàng hơn. Tôi thích nằm gối đầu trên cỏ, tóc xõa dài buông lơi, nhắm mắt lại tận hưởng tất cả các mùi thơm của đồng, của ruộng, của mênh mông sông nước. Tôi cứ mặc kệ để cho gió nhẹ nhàng mơn man, ôm ấp tôi theo mọi cung bậc trầm bổng đang trải dài trên thân thể. Tôi đã bắt đầu nghe thấy mùi hương của cỏ dại, cánh mũi cứ phập phồng nghe mùi thơm cây lúa đang độ kì căng tròn sữa mẹ.


Vào mỗi buổi sớm mai, khi bình minh đã bắt đầu ló dạng, tôi thả mình đi theo những chuyến đò ngang dọc trên dòng sông Hậu. Tôi thích nhìn ngắm các cô bé nữ sinh mon men trên cây cầu khỉ lắc lư theo mỗi nhịp đi, thích nhìn chiếc áo dài trắng tinh khôi đi kèm với chiếc quần đen a-lãnh, trên đầu lại nghiêng nghiêng vành nón lá thẹn thùng dưới cái nắng của mặt trời. Đẹp! Nếu có thêm một chút năng khiếu về vẽ tôi nghĩ mình sẽ là một họa sĩ không tồi. Tôi thích vẽ mọi thứ bằng chính trái tim đang rạo rực trăn trở trong lòng.



Lần đầu tiên về đến miền Tây phải đi qua những cây cầu khỉ, tôi đã cởi đôi giày cao gót của mình, sau đó lấy dây chuối cột chúng lại và treo lủng lẳng ở ngay cổ. Tôi đã bắt đầu bò từ bên đây cầu qua bên kia cầu. Qua được rồi tôi mới biết là mình còn sống. Giờ thì mới hiểu được "cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi" là như thế nào rồi đấy.


Tôi đã học cách chèo đò khi bao người đã bỏ công chỉ dẫn tôi rất ư là tận tình, vậy mà đến lúc thực hành tôi cũng chỉ có thể làm cho đò quay mòng mòng tại chỗ, chỉ xém tí xíu nữa thôi là tôi đã cho cái đội ngũ huấn luyện của tôi lọt đò rồi ấy chứ. Cuối cùng thì tôi cũng đã nghiệm ra rằng nếu không muốn chết thì tôi phải ngoan ngoãn mà buông chèo cho người khác lái. Công việc duy nhất của tôi là chỉ có thể ngắm cảnh, hay hái một ít bông súng mang về chuẩn bị cho nồi lẩu chiều nay và chôm chỉa thêm một vài trái đừa nước để tối ngồi hú hí với bạn bè bên ánh trăng non.

Tôi nhớ cả những cái "cầu tõm" ở miền Tây. Thú thật lần đầu tiên đến ấy tôi thà chịu "táo bón" còn hơn chứ không thể nào "đi" một cách tự nhiên với những khu nhà vệ sinh, chỉ che "ở dưới" còn bên trên "mặt mũi" thì cứ lộ thiên giữa trời và đất, giữa bàn dân thiên hạ, ai đi ngang qua cũng có thể gật đầu chào hỏi. Giờ thì tôi cũng đã bắt đầu quen dần, tôi biết nhập gia thì phải tùy tục, xem ra thì nó cũng thú vị ra phết ấy chứ - vừa "đi" vừa ngắm cảnh hòa mình cùng với thiên nhiên đến thế rồi còn gì.







Chẳng biết tự bao giờ, tôi đã yêu thích ca cổ, ca cải lương và nhất là những điệu lý mượt mà của Miền Tây Nam Bộ. Có lẽ bắt đầu từ cái thuở tôi còn nằm trong bụng mẹ. Mẹ đã sinh tôi ra ngay trên chính cái mảnh đất màu mỡ của đờn ca tài tử này. Khi lớn lên tôi đã nhiều lần vác balô tìm về nơi chôn nhau cắt rốn. Tôi đã lang thang một mình trên những chuyến xe đò trải dài dọc các tỉnh miền Tây. Tôi đã đến viếng mộ của ông Sáu Lầu vào một buổi chiều mùa thu năm ấy. Tôi đã ngồi đấy lẩm nhẩm cùng vợ chồng ông những câu hát bắt đầu là nguồn cội cho sân khấu cải lương" "Từ là từ phu tướng,bảo kiếm sắc phong lên đàng". Ông đã viết nên những lời ca day dứt ấy bằng chính tình yêu của ông dành cho vợ, ông viết nên từ chính nỗi lòng của một người vợ khi phải xa chồng. Bài hát ấy đã lưu truyền mãi cho đến tận bây giờ để cho một kẻ hậu sinh như tôi khi nghe đến cũng phải nhói lòng.

Đêm giữa cái cảnh trời mây sông nước, giữa đồng ruộng mênh mông sau lũy tre làng, sauhàng bần nghiêng nghiêng bên dòng sông lặng lẽ. Tôi thả hồn mình theo chuyến đò trôi xuôi, êm ả theo dòng nước lồng lộng trăng rằm, trăng sóng sánh hết cả mặt sông, thật nên thơ và tĩnh mịch, tiếng lá dừa nước hai bên bờ khua nhè nhẹ vào nhau, rì rào trong đêm tối. Giữa một đêm trăng huyền ảo như thế này nằm nghe một vài câu vọng cổ, réo rắt hòa nhịp cùng tiếng đàn kìm thì còn gì say sưa hơn thế.




Tôi yêu quý biết bao những tình cảm yêu thương nồng hậu, chân chất của người Mẹ quê với chiếc áo bà ba sờn vai vì quang gánh. Mẹ đã ôm tôi vào lòng khi mỗi lần tôi đến. Tôi nghe thấy cả mùi bùn, mùi mồ hôi được toát ra từ cơ thể Mẹ. Chính cái "mùi" chân phương ấy đã cho tôi cái cảm giác quyến luyến không rời. Cứ mỗi khi chếch choáng trong lòng tôi lại muốn quay về với Mẹ, tìm cho mình những giây phút bình yên.

Anh à! Tôi đã thích đọc cho anh nghe những câu chuyện về miền Tây sông nước vì tôi đã từng nghĩ, từng ước mong rằng vào một ngày nào đó không xa. Tôi sẽ cùng anh dìu nhau đi qua những cây cầu khỉ, sẽ cùng anh nằm chồng chềnh trên một con đò nhỏ để cùng ngắm trời, ngắm nước, ngắm mây và sẽ cùng anh khiêu vũ dưới ánh trăng đầy, ngay bên dòng sông Hậu tần tảo, hiền hòa và thơ mộng biết bao. Nhưng giờ ngày ấy đã xa, xa lắm rồi anh ạ. Tôi sẽ lại cứ lang thang, lại cứ để mình già thêm về chính những trải nghiệm trong đời. Tôi sẽ mãi là người lữ khách độc hành mãi miết đi tìm cho mình những cơ duyên mà tôi biết có đi trọn cuộc đời này tôi cũng sẽ không bao giờ tìm được...

Wednesday, December 3, 2014

MỘT LY SỮA



Có một cậu bé nghèo bán hàng rong ở các khu nhà để kiếm tiền đi học. Hôm đó, cậu lục túi chỉ còn chỉ còn mấy đồng tiền ít ỏi mà bụng đang rất đói.

Cậu quyết định xin một bữa ăn tại một căn nhà gần đó. Cậu hốt hoảng khi thấy một cô bé dễ thương ra mở cửa. Thay vì xin ăn, cậu ta đành xin một ly nước uống. Cô bé nghĩ rằng cậu ta trông đang đói nên đem ra một ly sữa lớn.

Cậu uống từ từ, rồi hỏi: "Tôi nợ bạn bao nhiêu?"

Cô bé đáp: "Bạn không nợ tôi bao nhiêu cả. Mẹ dạy rằng chúng tôi không bao giờ nhận tiền khi làm một điều tốt."

Cậu ta nói: "Vậy thì tôi cảm ơn bạn nhiều lắm."

Khi Howard Kelly rời căn nhà đó, cậu ta không những cảm thấy trong người khoẻ khoắn, mà còn thấy niềm tin vào con người, vào cuộc sống rất mạnh mẽ.

Sau bao năm, cô gái đó bị ốm nghiêm trọng. Các bác sĩ trong vùng bó tay và chuyển cô lên bệnh viện trung tâm thành phố để các chuyên gia chữa trị căn bệnh hiểm nghèo này. Tiến sĩ Howard Kelly được mời làm chuyên gia. Khi nghe tên nơi ở của bệnh nhân, một tia sáng lạ loé lên trong mắt anh ta. Anh đứng bật dậy và đi đến phòng cô gái. Anh nhận ra cô gái ngay lập tức. Anh quay trở lại phòng chuyên gia và quyết tâm phải gắng hết sức để cứu được cô gái. Anh đã quan tâm đặc biệt. Sau thời gian đấu tranh lâu dài, căn bệnh của cô gái đã qua khỏi. Anh cầm tờ hoá đơn thanh toán viện phí, viết gì đó bên lề và cho chuyển lên phòng cô gái.

Cô gái lo sợ không dám mở tờ hoá đơn viện phí ra, bởi vì cô chắc chắn rằng đến suốt đời thì cô cũng khó mà thanh toán hết số tiền này.

Cuối cùng cô can đảm nhìn, và chú ý đến dòng chữ bên cạnh tờ hoá đơn: "Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa."

(Ký tên)

Tiến sĩ Howard Kelly.

Mắt đẫm lệ, cô gái xúc động thốt lên: "Lạy chúa, tình yêu thương bao la của người đã lan rộng trong trái tim và bàn tay con người."

(*) Tiến sĩ Howard Kelly là một nhà vât lý lỗi lạc, đã sáng lập ra Khoa Ung thư tại trường Đại học John Hopkins năm 1895.

Friday, November 21, 2014

Nhan sắc


Đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:
- Em đã ngủ với chồng chị chưa?
Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy….
Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:
- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.
Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:
- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!
Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.
Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”

Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì họa may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua…”
Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.
6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.
Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!”
Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?
Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư “Nhan sắc”. Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:
“Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tùy vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.

Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại ra cá cược.
Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được…”-
Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?

Friday, November 7, 2014

Nhựt ký đời tui


Chương 1 
Những ngày đầu của lớp 10 tui nhận ra rằng trong lớp con gái nhiều hơn con trai gần gấp đôi. Khoảng một nữa là từ Sương Nguyệt Anh chuyển qua. Tổ 3 toàn bộ là con gái lớp 9P9, P10 của Sương Nguyệt Anh, Rãi rác trong các tổ còn lại là con gái các lớp 9P9, 9P10, 9P11, 9P12… không nhớ là có 9P13 hay không?... Tụi con trai dồn hết vào tổ 4, 9P11, 9P12, 9P13 nhưng dân 9P13 chiếm đa số, còn lại cả nam lẫn nữ là dân Nguyễn Chí Thanh…
Cái đám tổ 3 là cái đám tui thấy sợ nhất, vì ngày còn học lớp 9 tui là cán sự bộ môn Pháp Văn của lớp… Tui được cô giáo Pháp Văn cử đi học để luyện thi học sinh giỏi môn ngoại ngữ. Cái đám học luyện thi này toàn là dân P9 và P10 toàn là con gái chỉ có mình tui là con trai he he. Khi có tiết tiếng Pháp là tui phải qua lớp 9P10 để lấy dụng cụ học tập về lớp, ngán nhất là tiết học Pháp Văn sau giờ ra chơi, mỗi lần đi ngang là mấy nàng 9P9 nhào ra ghẹo tui (mấy nàng này cũng có học luyện thi học sinh giỏi nữa “Ông thầy Pháp văn qua tụi bây ơi” “tụi em chào thầy”, “thầy nghiêm quá tụi bây ơi”… Mới đầu, tui không để ý… nhưng dần dần tui mới nhận thấy rằng là hình như chọc mình… và đúng là như vậy… Và sau đó tui không còn dám đi ngang lớp 9P9 vì cùng tầng lầu với lớp tui,mà tui phải đi vòng xuống lớp 9P13 của ông Quý để lấy dụng cụ và tài liệu học tập… Chỉ vài ngay sau khi vào học tui thấy đám tổ 3 xi xầm và chỉ chỏ về phía tui rồi cười … tui thấy thiệt là nhột… 
Còn các tổ còn lại tui vẫn thấy bình thường… Trong lớp tui cũng thuộc loại nhiều chuyện, nhưng lúc này chỉ để ý thôi chứ chưa thân với ai ngoài ba bạn nữ ngồi sát ở bàn trên là Phong Lưu, Liên Chi, Thúy Hường… Sau đó mới để ý tiếp những bạn nữ học giỏi… Đàm Thu Vân, Như Mai, Phi Anh, còn con trai thì ông Quý giỏi toán lắm. Ổng và Phi Anh được cử đi thi học sinh giỏi toán năm lớp 10… 
Nhưng có một cô lớp trưởng làm tui để ý nhất vì rất bụi đời. Cô này có mái tóc Sì tôn ngắn không biết phải là demi-garcon không, có cái cặp vải đúng hơn là cái giỏ vải màu rêu nhìn y như con trai, luôn mang sandale, cử chỉ nhanh nhẹn y như là con trai… Lúc đầu vô lớp được thầy CN chỉ định làm lớp trưởng… rồi cái bàn của lớp trưởng cũng có nhưng nhân vật kỳ lạ. Có một cô nàng có đôi vai ngang như con trai, tướng đi cũng như con trai, có một cái cặp bằng da bò thiệt nghen… Nhìn đằng sau thì cứ tưởng là con trai… hình như trong bàn này có mấy bạn gái học chung lớp 9P12 với tui nhưng hết học kỳ 1 hay chưa hết thì đã nghỉ học… Trong bàn đó còn có một nàng tui biết, học P10 nhưng có đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn… nhưng nàng cao nhất nhì của lớp…, mội khi nàng được gọi trả bài thì không nói được nên thầy cô hy cho nàng viết lên bảng… Có một nàng nữa rất bự con, nhưng hay làm điệu khi trả bài hay nhì lên trần rồi chớp chớp mắt. Đó là khi nàng thuộc, còn nàng không thuộc thì tròn xoe đôi mắt nhì xuống đám bạn để cầu cứu… 
Đối với tui, một người nhiều chuyện, có thể nói chuyện bất kỳ ai và bất kỳ lúc nào… vì ai cũng dễ thương hết… Ngay cả người ít có ai nói chuyện thì tui cũng có thể tám được. Nói chung chính là những cái ngồ ngộ của từng người bạn làm tui chú ý nhiều hơn… nhưng không có ai đặc biệt cả… Có chăng tui để ý cô nàng tổ trưởng tổ 3 từ năm lớp 9 có lẽ do nàng học giỏi nhất nhì của lớp 9P9 này, và “hiền” nhất trong đám quậy mỗi khi tui bị chọc khi đi ngang qua lớp của nàng…. Nhưng sau cái hè tui phải phụ gia đình mua bán và đinh nình rằng mình đã rớt lớp 10 nên tui chỉ tập trung vào việc phụ gia đình mà thôi… Rồi sau đó, tui hình như quay lại làm con nít, ai kêu gì làm đó không quan tâm nữa đến việc thích ai, vì những năm đó bạn bè, thầy cô vượt biên, ngay cả bạn trong hàng xóm có đứa đi mà đến giờ cũng chẳng thấy tung tích… rồi chưa kể có đứa nghỉ ngang để học trung học nghề… dù tụi nó học rất khá… lúc đó mà chữ cơm áo gạo tiền đã có trong tui rồi… đi học mơ mơ điểm chỉ đú để vượt qua từng cấp lớp… Và hậu quả cho đến giờ…

Hẻm nhỏ xóm nghèo


Năm 1968 , lên 3 tuổi , tôi về Sai Gon và sau đó " định cư " tại một con xóm nhỏ gần ngã 7 , chuồng bò . Xóm tôi gồm hơn hai chục gia đình ở dọc con hẻm nhỏ tương đối thẳng thớm , bề ngang chừng 3 đến 5 mét , chỗ rộng chỗ thắt ... , là con đường huyết mạch nối liền đường Petrus Ký ( Lê Hồng Phong ) với Trần Văn Văn ( sau này là Trần Minh Quyền ) . Xóm tôi là một xóm tương đối nghèo , chỉ có vài ngôi nhà lầu , còn thì toàn là nhà trệt mái ngói , lợp tôn và đa số đều là dân lao động . Được cái người dân nơi đây cũng tương đối hiền hòa , ngoài vài vụ chòm xóm xích mích cãi cọ, to tiếng thì trong xóm cũng chưa từng xảy ra chuyện ẩu đả nghiêm trọng nào . Và con nít xóm tôi nhờ vậy cũng không đến nỗi hư hỏng , mất dạy như dân đầu đường xó chợ . Ngày xưa , xe cộ ít nên xóm ít xe qua lại và cũng khá ít người đi bộ nên xóm khá vắng vẻ , thật là nơi thích hợp để bọn trẻ chúng tôi chơi đùa mỗi ngày . Chính vì vậy mà con hẻm nhỏ này trở thành sân chơi chính và lý tưởng của bọn tôi , có khi còn thu hút cả bọn con nít từ những khu lân cận về chơi chung . Con hẻm là nơi chúng tôi đã trải qua giai đoạn tuổi thơ thật thần tiên , với biết bao nhiêu trò vui đùa , lưu giữ bao nhiêu là kỷ niệm vui buồn mà lắm khi lòng không khỏi bồi hồi xúc động khi bỗng dưng mà chợt nhớ ...




" Mối tình đầu " .Không biết là năm ấy tôi bao nhiêu tuổi , có thể là 5 - 7 tuổi , chỉ nhớ mang máng mình đã từng kết bạn , từng chơi đùa với một cô bé ở nhà đối diện . Cô bé cũng trạc tuổi mình , đen thui , vì là dân quê lên thành phố nghỉ hè . Mấy tháng chơi chung chắc cũng dần làm đôi bạn trở nên thân thiết , quyến luyến ... một cách vô thức . Một ngày nọ , tôi thấy hụt hẫng , buồn vô cùng , vì bỗng dưng mở mắt ra và ... không còn bạn để chơi đùa cùng nhau nữa . Cô bạn đã biến mất đột ngột như sương như khói , không một lời báo trước . Tôi ôm nỗi buồn một mình không chia sẻ , không bộc lộ với ai và lặng lẽ tìm nơi chôn sâu giấu kín . Một ngày nọ , tình cờ mà anh tôi đã phát hiện ra và la toáng lên để chọc tôi rằng : 


- Má ơi ! Thằng Q nó viết đằng sau tấm lịch ( tấm bìa cứng của lịch block - nhiều người hay có thói quen sử dụng mặt giấy trắng còn trống phía sau để ghi chép lặt vặt , như một cuốn sổ tay " dã chiến " trong năm của gia đình ) : " Chót về quê Q khóc ngày ...tháng ...năm ... " nè !Lúc đó tôi rất xấu hổ vì mấy lẽ : là con trai mà chơi với con gái và lại còn khóc vì nhớ ... gái nữa chứ ! Do đó tôi đã phản ứng lại rất quyết liệt , cố chứng minh rằng mình cũng mạnh mẽ lắm chứ đâu có ... tệ như vậy !Ngày tháng trôi , khi lớn lên một chút thì bạn bè cũng đông hơn , vui hơn và chuyện xưa trở nên nhạt nhòa và thật sự chìm vào quên lãng .Mãi sau này , khi đã " truởng thành " , tức trên 15 tuổi , tôi mới lại nghe nhỏ em gái nhắc đến chuyện cũ . Nó bảo chị Chót mới ở quê lên , anh có muốn gặp không ? Do tò mò và sĩ diện hão ( chứng tỏ bản lĩnh gan cóc tía ... không sợ gái ) nên tôi gật đầu đồng ý . Thế là nhỏ em làm " cầu nối " để anh gặp lại chị . Thật thất vọng cho lần hội ngộ này , vì trước mắt tôi là một khuôn mặt rất xa lạ , cũng không có chút gì gợi nhớ trong ký ức , ngoài cái tên nghe rất chân quê mộc mạc . Cuộc gặp diễn ra trong ngượng ngùng , vô vị vì cả hai không có gì để nói ngoài mấy câu thăm hỏi ...và do đó kết thúc rất chóng vánh . Tôi thầm nghĩ : Đúng là con nít ( thật ra là mình ) mau quên thật ! Tất cả chỉ còn lại câu chuyện về tấm lịch cũ với mấy chữ " Chót về quê Q khóc " mà thôi ! Một tình cảm rất con nít , bộc phát và cũng mau lụi tàn như ngọn lửa của một que ...rơm . Dù vậy nó đã trở thành " huyền thoại " không phai vì đã được ghi thành chữ và nhắc đi nhắc lại như một sự kiện quan trọng . Có thế mới thấy sự lợi hại của ngòi bút và " bia miệng thế gian " . Bóng đêm .Xóm tôi về đêm chìm trong bóng tối đen kịt , bởi không có đèn đường . Trong xóm còn có nhà ông Tư , là nhà duy nhất sở hữu cái sân đất khá rộng rãi , có cây vú sữa cao vút , lá dầy cộp , tàng lá rộng ...cộng với cây trứng cá cao cỡ 4 mét , đủ làm rớp mát cả khoảnh sân và một phần con hẻm lúc ban ngày và làm cảnh quan về đêm thêm phần ... bí ẩn , vừa đe dọa , vừa kích thích . Cũng vui ! Với ánh sáng tờ mờ hắt ra từ những ngôi nhà trong xóm , hình dáng mặt người cách xa chừng chục mét đã trở nên mờ ảo , khi ẩn khi hiện , đầy bí hiểm , khó nhận dạng . Thật lý tưởng để tối tối , đám con nít tụ tập lại kể chuyện ma hoặc chơi năm mười . Nhờ bóng tối rất nhiều , xen với ánh đèn loang lổ ... nên chỉ cần một cái cột , một bức vách hơi nhô ra , một cái ngách , con ngã rẽ nhỏ , một chiếc xe , một cánh cửa rào ...cũng có thể trở thành chỗ núp thật an toàn , khó phát hiện . Cuộc chơi vì thế mà trở nên gay go , thách thức , hấp dẫn hơn lúc chơi vào ban ngày nhiều . Chưa kể khi chọn một chỗ thật kín , thật tối , thật bí mật ...thì cũng rất mạo hiểm và căng thẳng , vì biết chắc là ma cũng thường lẩn quẩn ở những nơi này ! Núp mà nghe tim đập thình thịch liên hồi , sợ bị bạn phát hiện thì ít mà sợ bị ma gặp thì nhiều . Một giây dài như một phút . Hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì thì thần kinh sẽ căng như dây đàn sắp đứt , chỉ cầu mong cho mình bị bạn phát giác cho rồi , hoặc tự đem thân nộp mạng ...còn hơn là ở đây lâu rồi bị ma giấu mất xác ! Cái tâm trạng hồi hộp đó rất " đã " ! Mùa trung thu thì càng sướng vì không gì đẹp cho bằng bốn bề đen kịt , làm nổi bật những chiếc lồng đèn giấy kiếng đủ màu đủ dạng , được thắp sáng bằng những ngọn nến nhỏ lung linh , đi rồng rắn trong hẻm . Gió lùa làm ngọn lửa khi bùng , khi lụi làm ánh sáng cũng khi mạnh khi yếu , khi thì sáng rực lên khi thì sụp tối ...liên hồi ; cộng thêm nhịp chan bước , tay rung làm ngọn đèn đong đưa , khi mờ khi tỏ , làm bóng người cũng chập chờn nhảy múa theo ...rất đẹp . Con nít cầm đèn khi đi đi dừng , la hét ỏm tỏi vì va chạm nhau , vì bị tắt nến . Xin lửa cũng nhốn nháo , kêu réo om sòm . Vài đứa tinh nghịch còn thừa cơ hội mồi lửa còn chu mỏ thổi một cái thật mạnh cho tắt luôn cả lũ ...cho bõ ghét , hoặc cố tình làm vậy để trêu ghẹo cho nhốn nháo chơi . Trời tối như vậy mà chơi trò nấu cơm bằng nến , lấy lá làm rau , lấy sáp nấu chảy làm nước ... cũng vui thú lắm .Cây cột đèn .Một ngày kia các chú thợ điện đến đào lỗ và trồng một cây cột gồm nhiều ống trụ tròn lồng vào nhau ( như cây ăng ten của TV ) bằng nhôm sáng loáng . Cây cột này được trồng ngay bức tường tiếp giáp giữa nhà Hà Béo và nhà thằng Hiếu . Thế là có đèn đường . 



Buổi tối đầu tiên đèn đuốc sáng choang , cả con hẻm bừng lên như hội . Đèn là mặt trời thu nhỏ , cho đêm biến thành ngày . Người lớn ra đứng trước cửa nhà nói chuyện , con nít ùa ra chạy nhảy chơi đùa . Lần đầu tiên tụi nhỏ được vui chơi thỏa thích , không hạn chế tất cả các trò chơi bị gián đoạn lúc ban chiều . Giờ thì tha hồ tạt lon , nhảy dây , chơi u , rượt bắt , đá cầu , đá banh , đánh cờ .... Và ấn tượng nhất là cái hôm đầu tiên đó , tụi thằng Hiếu - nhà khá giả nhất trong xóm - đem vợt ra chơi đánh cầu lông . Nhìn tụi nó chơi mà thèm . Cũng may là cuối cùng tụi nó cũng biết san sẻ , bằng cách qui định ai đánh hụt , không qua mức ...3 lần thì thua và phải ra sân , nhường vợt cho đứa khác theo thứ tự . Nhờ vậy mà đứa nào cũng được mân mê cây vợt , được nếm trải cảm giác thú vị khi đánh trúng quả cầu , khi nghe mặt vợt rung lên , phát ra tiếng kêu pựt pựt rất đã tai ... Và đứa nào cũng thấy vui , thỏa mãn vì được ...chơi ké .Cái cột này đường kính thân chỉ chừng tấc rưỡi nên rất dễ leo trèo . Thế là nó cũng trở thành một món đồ chơi những khi ...ngồi bó gối ( hết trò để chơi ) . Ban đầu là táy máy leo thử . Sau là thách đố coi đứa nào trèo nhanh hơn , cao hơn . Đứa giỏi thì trèo như thợ điện , tức là chỉ dùng hai bàn tay , hai bàn chân mà bám mà leo như người khom lưng đi trên cột đèn .Đứa nào dở thì cứ áp người , ôm cột , dùng đùi mà kẹp , tay mà đu rồi hít dần lên thôi . Lên cao thì có thể buông thả hai tay để phô diễn sức mạnh cặp đùi và sự gan dạ của mình . Sau đó thì nới lỏng đùi ra mà thả người xuống lại . Việc này phải làm cho từ tốn , vì ma sát sinh nhiệt rất nóng . Đôi khi người lớn bắt gặp , thấy mấy đứa đu tòn ten chót vót quá sức nguy hiểm nên rầy la , xua đuổi , cấm đoán , dọa dẫm ... khiến " vận động viên " hết hồn , tuột cái rẹt cho lẹ , thế nào cũng nghe nóng rẫy ở vùng nhạy cảm mà không dám kêu và cũng chẳng chịu chừa . Cứ có dịp là leo .Nhà Hà Béo lại có trồng cây hoa trang trắng , rậm rạp cao hơn đầu tường , sát cây cột đèn ... nên thỉnh thoảng vài cái hoa lọt vào tầm ngắm và thế là " lên đường " sau vài cú kẹp đùi . Nhưng tụi mình có lý do để trèo " cao thượng " hơn là khi anh em tụi thằng Hiếu ( nhà nó vốn rất nghiêm , quản con chặt chẽ lại kín cổng cao tường rất khó tiếp cận , liên lạc thông tin ) bị quản thúc vô thời hạn mà mình thì lại đang cần có bạn để chơi . Thế là không có gì hay hơn cách leo cột đèn để len lén nhìn vào tuốt bên trong nhà mà tìm bóng dáng anh em nó để nháy nhó ra ám hiệu với nhau . Người lớn nghiêm khắc qui củ , nhưng tụi con nít cũng có thể nghĩ ra đủ trò ranh mãnh để " khắc chế " hóa giải chứ đâu có hiền !Đa phần tụi tôi hay chơi quanh quẩn gần nhà và gần cây cột đèn này nên ngoài chức năng chiếu sáng , " liên lạc thông tin " thì nó còn là nơi khắc ghi bao nhiêu là cảm xúc , kỷ niệm . Rất dễ tìm lại ký ức khi xăm xoi cây cột nhôm này . Nào là hình quả tim bị mũi tên đâm xuyên . Nào là tên các " cặp đôi hoàn hảo " . Nhưng phổ biến nhất vẫn là các biệt danh kèm theo bao nhiêu là câu ...bậy bạ mà chỉ có " đủ tuổi lớn " mới biết mắc cỡ, đỏ mặt .Theo thời gian , cây cột ngày càng cũ và chi chít thẹo cùng " dấu ấn không phai " đen thùi của lũ nhỏ . Dưới ánh đèn đường này , khi vào tuổi dậy thì , chúng tôi đã bao nhiêu lần ngồi túm tụm đàn hát , chuyện trò say sưa , chuyện xưa chuyện nay , chuyện trường chuyện lớp , chuyện học hành thi cử tương lai và nhất là chuyện tình cảm riêng tư mới mẻ đang diễn ra ... nhiều khi đến khuya lơ khuya lắc , sương lạnh trên vai . Mới đây , nó đã bị đốn hạ và thay bằng cây cột bê tông khác . Chứng tích vang bóng một thời đã bị xóa sổ hoàn toàn , rồi sẽ mất hút tựa như hình bóng của cô bé tên Chót năm nào .
DHQ

Thursday, October 9, 2014

Chia Tay


Trời mùa này nóng gay gắt, mang theo nhiều chuyện bực mình. Học bổng chưa có, tiền dạy thêm ứng trước đã hết sạch sành sanh, gạo không còn... cộng thêm một ít “nỗi đau tinh thần” do cô bé học trò bướng bỉnh gây ra. Có người bảo tôi liều mạng, dám nhận dạy kèm toán lý hóa cho một học sinh sắp thi tốt nghiệp. Càng liều mạng hơn khi đó là một nữ sinh con nhà giàu, học dở. Tôi cười khẩy, tự tin ở sức mình. Dù sao đó cũng là niềm may mắn, đáng tự hào.
Trong danh sách sinh viên tìm việc làm đăng dài ngoằng trên một tờ báo, ba em đã chọn duy dất một mình tôi để gửi vàng ! Tôi tự hỏi “sao người ta không mướn thầy giáo ở trường về dạy có phải hơn không?”. Sau này chính tôi tự tìm ra câu trả lời: Em không thích học với thầy giáo chuyên nghiệp. Nhưng điều đó chưa có nghĩa là em thích tôi !

Hôm đầu tiên đến làm quen với học trò, tôi cố làm ra vẻ đạo mạo như một ông thầy khó tính. Nhưng thật uổng công dã tràng, em vẫn tỉnh bơ. Nhìn tôi không quá năm giây, em gật đầu chào rồi lại tiếp tục chăm sóc con búp bê tóc vàng. Ba em có lẽ hơi ngượng trước thái độ đó nên đã thanh minh bằng cách kể hàng tá tội của em. Con bé nghịch ngợm lắm, con bé nhí nhảnh lắm, con bé nhõng nhẽo lắm... Mỗi chữ “lắm” được gằn mạnh theo giọng nói của ông đã dự báo cho tôi biết trước sẽ tiếp xúc với một con bé rắc rối lắm. Ngay buổi học đầu tiên, tôi cho em làm kiểm tra chất lượng, đề thuộc loại trung bình mà em cắn bút cả buổi trời chỉ giải đúng nửa câu. Tôi chợt nhớ lời nói đùa của một người bạn “Con gái càng đẹp càng học dở (?!)”. Rất tiếc, em không phải là trường hợp ngoại lệ !


Bây giờ tôi bổ sung thêm “con gái càng học dở càng rắc rối”. Không thể đếm được xem em đã làm tôi nhức đầu bao nhiêu lần? Như sáng nay, lúc tôi dạy bài định luật Lentz, em ngồi im lặng, ngoan ngoãn. Tôi hứng khởi nói thao thao bất tuyệt.

- Khi từ thông gửi qua khung dây biến thiên thì sẽ xuất hiện một sức điện động cảm ứng có tác dụng chống lại sự biến thiên của từ thông...

Ðột ngột em hỏi:

- Khi... tình cảm gửi qua trái tim biến thiên thì sao?

- Thì sẽ xuất hiện một cây roi mây có tác dụng chống lại sự lơ đễnh, mơ màng. Ðừng để tôi phải nói nhiều. Em có chịu học không hả? Năm nay thi tốt nghiệp rồi. Đã học dở lại còn...

Tôi bất chợt chuyển sang dạy đạo đức, nói những lời thật nặng, để em tự ái mà cố gắng học. Nhưng tôi đã ngu ngốc bỏ qua một điều: Em là con gái!

Em cúi đầu lặng yên, tay mân mê cái nắp viết máy, sau một hồi không thể chịu được, em úp mặt xuống bàn, đôi vai nhỏ bắt đầu rung lên thổn thức.

Sau buổi dạy, tôi mệt phờ người, phải nằm lăn ra giường hồi tỉnh cỡ hai mươi phút. Có tiếng động dưới chân cầu thang, tôi hồi hộp nằm im, không dám cục cựa. Tờ lịch trên vách đã sang tháng mới mà tôi chưa kịp đóng tiền gác trọ. Tiếng bà chủ dưới nhà hỏi vọng lên:

- Cậu về chưa cậu Tân?

- Dạ.

- Cậu có thư nè.

Tôi ngồi bật dậy như cái lò xo, phút chốc tan hết mệt mỏi. Ai đã từng sống xa nhà có thể đôi lần bắt được tâm trạng này. Cầm lá thư không có tên người gởi, tôi giật mình nhận ra nét chữ rất quen. Lẽ nào... Tôi bóc thư ra. Không thể tưởng tượng nổi, đó là bài luận văn được điểm hai của em!

Khoan, bạn đừng vội cười cô học trò bé nhỏ của tôi.

Thì ra em thông minh hơn tôi tưởng. Một phần thông minh cộng chín phần lém lỉnh dễ làm người khác dở cười dở khóc. Sau khi tôi kiểm tra chất lượng em, em kiểm tra chất lượng lại tôi bằng hình thức vấn đáp, và khéo léo gài tôi vào thế việt vị.

- Thầy là sinh viên chắc học giỏi lắm hả?

- Cũng thường thường thôi. Nhưng chương trình 12 tôi đã học qua nên nắm rất vững.

- Tất cả các môn hả thầy?

- Chỉ những môn chính là chủ yếu: toán, lý, hóa, ngoại ngữ.

- Còn môn văn?

Tôi giả bộ “à” lên một tiếng để lấy uy:

- À cả môn văn nữa chứ. Môn này tôi học không khá lắm, chỉ được điểm tám là cùng.

- Ô, thầy khiêm tốn ghê!

- Vậy hả? Năm mười một tôi còn được điểm mười nữa kìa. Bài của tôi thường được đọc cho cả lớp nghe.

Em xuýt xoa, trầm trồ. Tôi không lừa dối em, chỉ có ý quên nói rằng đó là kết quả của... bốn bài cộng lại. Và ngày xưa, những bài luận của tôi thường được mang ra đọc trước lớp cho bạn bè cười rút kinh nghiệm. Dân thi khối A đâu thèm quan tâm đến các môn xã hội, cũng như tụi khối C bị ốc tọt môn toán là chuyện bình thường.

- Thầy làm giùm em một bài luận nghe? Cho tụi trong lớp nể chơi!

Tôi hết hồn, vội vàng xua tay.

- Không được đâu. Của ai người đó làm. Tôi chỉ có nhiệm vụ dạy em học toán lý hóa thôi.

- Em không có nhờ thầy làm giùm toán lý hóa, chỉ nhờ thầy viết giúp bài luận số một để lấy hên đầu năm... - Em ngập ngừng, rồi tiếp: - nhưng thầy không chịu thì thôi. Ngày mai em không học nữa.

Em đóng tập lại. Tôi rầu rĩ không biết phải làm sao. Đã lỡ “nổ” thì phải chịu tan tành mây khói chứ sao? Tôi gật đầu như con gà rù.

Trong ô lời phê, cô giáo em ghi mấy câu này: Viết lung tung quá. Thiếu kiến thức cơ bản làm văn nghị luận. Cần cố gắng nhiều.

Chao ơi, tôi còn mặt mũi nào để dạy dỗ ai nữa?

Em đã hạ knock-out tôi bằng một chiêu hết sức nhẹ nhàng và lịch sự. Tôi gượng đứng dậy trong nỗi nhục nhã, ê chề. Không biết “mặt rô” là mặt gì? Có thể đó là mặt dầy có khả năng phớt tỉnh Ănglê. Tôi cố gắng tỉnh bơ như không hề có bài luận văn đó trên đời. Em cũng không đá động gì tới, càng chứng tỏ bản lĩnh của một cao thủ! Buộc lòng tôi phải đổi khác về cách nghĩ, nhất là sau khi bí mật điều tra tôi biết được em học rất khá môn văn - khá thật sự chứ không phải bốn bài cộng lại rồi mang vờ vịt thiên hạ. Tôi hết dám coi thường em, hết dám chê em học dở, mặc dù một bài toán rất dễ cũng làm em khổ sở cả tuần. Em cố gắng hơn, chăm học hơn, và trong thời gian ngắn đã tiến bộ thấy rõ.

Tôi xin được từ bỏ chữ “thầy”, có cái gì cách trở xa xôi quá, tôi muốn gần em hơn, dạy em học như là bổn phận của một người anh...

Kiến thức không phải là con đường bằng phẳng rải đầy sôcôla, ô mai, xí muội, cho con gái rong chơi. Với học sinh mất nhiều căn bản như em, con đường ấy càng gồ ghề, chông gai. Tôi nhẹ nhàng nắm tay em dắt đi từng bước, từng bước.

Thời gian đi qua, nhanh cư con ngựa chiến tung vó bụi mịt mù. Bây giờ đang là mùa thi, mấy con đường bột chiên vắng hẳn bước chân học trò. Em đã học giỏi lên và theo kịp bạn bè. Mấy chục bài tập toán lý không còn làm em le lưỡi như hôm nào nữa. Ngày mốt em sẽ bước vào kỳ thi thứ nhất tốt nghiệp cấp ba. Không việc gì phải lo, tôi tin chắc em sẽ qua được dễ dàng, vì em đã từng là “cao thủ” kia mà? Tôi đã nghỉ dạy từ hôm qua, một phần muốn em được thảnh thơi trong những ngày cuối, phần khác, tôi cũng lo ôn tập chuẩn bị thi ra trường.

Sài Gòn có những cơn mưa đầu mùa như con gái làm duyên - lâm râm, dai dẳng - đủ làm ướt đất trời cây cỏ, đủ làm ướt tóc dài tóc ngắn, làm ướt con phố nhỏ rộn ràng bước chân. Căn gác buồn hiu trong khói thuốc, tôi ngồi trầm ngâm, lần đầu tiên hút thuốc nhiều như thế. Chỉ còn ít hôm nữa, tôi sẽ tốt nghiệp Ðại học và chia tay căn gác nhỏ. Năm năm đi qua, năm mùa mưa ở lại trong lòng. Tôi không biết đã lớn thêm chút nào chưa, chỉ biết Sài Gòn đã chất đầy tim tôi những kỷ niệm không thể nào quên được. Đó là giảng đường, là con phố... là em thân yêu với những nụ cười tinh nghịch. Lúc em làm đơn thi Ðại học, tôi hỏi: “Em thi trường nào?” Em nheo nheo mắt “Bí mật!”. Tôi không vội đi tìm bí mật, vì mải lo phân vân một chuyện khác. Có nên nói với em rằng chúng mình sắp chia tay nhau?

Và tôi đã không nói gì, dự định sẽ giữ bí mật vào phút :Dt, khi em đã thi xong. Như thế sẽ không làm em ảnh hưởng đến tinh thần.

Mưa đan kín trời đất. Qua ô cửa sổ, tôi giật mình nhận ra dáng nhỏ quen thuộc trong chiếc áo mưa cánh dơi rộng thùng thình. Tựa như phản ứng của một người mười năm mới gặp lại người thân, tôi lao vút xuống nhà, vừa lúc em đến.

- Trời mưa em đi đâu vậy?

- Ði tìm thầy.

Tôi đưa em vô nhà. Căn gác ấm lên nhờ tiếng cười giòn tan. Tóc em ướt, những giọt mưa còn lấm tấm trên mặt, bờ môi tái mét nhưng đôi mắt vẫn mỉm cười. Tôi đưa khăn cho em:

- Coi chừng bị cảm đó nghe.

- Thầy đã quên một chuyện.

- Chuyện gì?

- Chúc em thi đậu.

- À... Chúc em làm bài tốt.

- Còn nữa, thầy quên dẫn em đi ăn chè đậu.

Tôi bật cười khanh khách. Chợt nhớ về ngày xưa, khi bằng tuổi em bây giờ, và mùa này tôi cũng bày đặt kiêng cử đủ thứ. Không ăn tiêu, không ăn bí... sợ vô phòng thi sẽ bí thiệt. Nghĩ cũng lạ, học trò nghịch ngợm vua chê, quỷ lắc đầu mà cũng có những nỗi lo hết sức vớ vẩn, buồn cười.

- Ừ, ngày mai tôi sẽ...

- Em thích đi bây giờ.

Tôi chiều em, như ngàn lần tôi đã chiều em. Hai đứa khoác áo mưa đi xuống phố.

- Thầy ơi, mình đừng ăn chè... bánh lọt nghe thầy? - Em vén áo mưa quay sang nhìn tôi - trong đôi mắt có hai giọt mưa long lanh. Tôi mỉm cười gật đầu và tự nhiên nhớ đến câu hỏi khác của em: Khi tình cảm gửi qua trái tim biến thiên?

- À, thầy đã đoán ra em thi trường nào chưa?

- Chưa.

- Thêm một ly chè nữa, em sẽ nói.

- Mười ly tôi cũng chịu.

- Thiệt há?

- Ừ.

- Em thi trường thầy.

- Trời ơi! - Tôi buột miệng kêu lên, và chưa kịp thắc mắc “sao con gái mà thi bách khoa?” thì em đã liến thoắng:

- Mai mốt em thi đậu, thầy vẫn dạy em học chứ?

Tôi định “ừ” một tiếng cho em yên lòng, nhưng bỗng thấy mình có tội ghê gớm khi nói dối với một tâm hồn bé nhỏ. Tôi lặng im, mặc cho giọt buồn ngấm vào da thịt.

7 cánh hoa vàng


Chiếc tủ của những phép màu trên tiên giới bấy lâu nay vẫn còn khóa kín. Bao nhiêu mây trắng đã trôi qua, rồi biết bao nhiêu mây xanh, mây hồng, mây cam, mây tím..., nói chung là đủ loại mây cũng đã trôi qua. Vậy mà chiếc tủ của những phép màu vẫn khóa kín.

Chiếc tủ thật ra chẳng cần khóa lại thì cũng không ai lấy trộm làm gì, vì trên tiên giới thì làm gì có kẻ trộm, và những kẻ trộm cũng chẳng bao giờ được sống chung với những nàng tiên. Cho nên, chiếc khóa của chiếc tủ đựng phép màu là một bông cúc vàng xinh đẹp. Nghe nói, bông cúc vàng này được lấy từ vườn hoa của bà tiên Mùa Xuân. Hoa thiên đình trồng trăm năm mới nở, kết tụ bao nhiêu hương thơm đất trời nên rất khó tàn phai. Bông cúc vàng nhìn rất mỏng manh gắn hờ trên mép cánh cửa, tưởng chừng như không có một tác dụng nào, nhưng thực ra đây là một bông hoa rất kỳ diệu. Bất cứ ai đến gần, những bông hoa tiên sẽ rực lên những ánh sáng ngũ sắc, làm :Da mắt người có ý định mở tủ ăn cắp những phép màu. Đó là nói đến sự công hiệu của bông cúc vàng kỳ diệu, chứ thực ra các vị tiên cần gì phép thuật. Họ sống với nhau thật thà, hồn nhiên và không hề nghĩ rằng mình sẽ dùng phép thuật để tạo ra lợi lộc cho bản thân.

Thế rồi một ngày chiếc tủ đựng phép màu được mở ra. Đó là một ngày cuối năm, vị Chúa Tiên bỗng sực nhớ là bao ngàn năm nay những phép tiên kia không hề được dùng tới. Chúa Tiên bỗng lo ngại là với khoảng thời gian dài dằng dặc như thế kia, phép màu có còn công hiệu nữa không?

- Thôi thì cứ mở ra xem sao. Chúa Tiên nghĩ bụng thế, rồi đưa tay rút nhẹ bông hoa vàng thay cho ổ khóa. Cánh cửa của chiếc tủ đựng phép tiên bật mở, hòa quang từ bên trong lóe sáng ra.

Trong tủ có nhiều nhất là những chiếc đũa quyền lực, những chiếc đũa quyền lực đã được nhiều người biết đến qua phim ảnh hoặc những trang báo có ảnh minh họa. Họ thường vẽ những nàng tiên cầm những chiếc đũa thần.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra. Khi Chúa Tiên đưa tay chạm vào những chiếc đũa thần đang nằm xếp ngay thẳng trong tủ thì chúng bỗng mềm hẳn ra, rồi biến thành một đám bụi. Thì ra thời gian cũng làm những chiếc đũa tiên trở thành tro bụi.

Đôi mắt tò mò của nàng tiên nhỏ tên Hy Vọng đang sống trong chốn thần tiên xịu xuống. Hy Vọng mơ ước được một lần cầm chiếc đũa tiên để hóa phép cho biết thế nào là phép tiên. Nhưng những chiếc đũa tiên bây giờ chỉ còn là... bột tiên, ắt hẳn sẽ không thể nào biến hóa ra được những thứ mà nàng tiên Hy Vọng muốn làm!

Nhìn đôi mắt thất vọng của nàng tiên Hy Vọng. Chúa Tiên nói :

-Không sao đâu, những chiếc đũa tiên đã bị hư hỏng hết, nhưng còn đóa hoa cúc vàng. Con cầm lấy đóa hoa cúc vàng này coi như ta tặng con trong dịp năm mới.

-Dạ, con cám ơn ChúaTiên-Nàng tiên Hy Vọng đưa tay nhận bông cúc vàng.

Nàng tiên Hy Vọng chực bay đi thì Chúa Tiên đưa tay chặn lại:

-Trong bông cúc vàng này chỉ có 7 cánh. Con nên nhớ mỗi cánh hoa sẽ có một ước mơ. Tuy nhiên, con đừng bao giờ cho luôn ước mơ thứ 7, vì như thế thì con sẽ chẵng bao giờ còn một nàng tiên nữa.

-Dạ, con xin nghe lời Chúa Tiên.

Bông cúc hoa vàng được trao cho cô tiên Hy Vọng. Những cánh hoa cứ long lanh màu sắc, chúng thì thầm với cô tiên Hy Vọng: "Chị Hy Vọng ơi, cho chúng em thành ước mơ của chị nhe!ự"


7 cánh hoa cúc vàng là 7 ước mơ của nàng tiên Hy Vọng trong dịp xuân này. Thực ra, đã là tiên thì cần gì đến ước mơ ?

Hy Vọng để đoá hoa cúc vàng 7 cánh vào chiếc lọ thủy tinh ngay nơi giường ngủ của mình. Những cánh hoa vẫn cứ lao xao, lao xao. Rồi mặt trời bắt đầu tỏa sáng cho một ngày xuân bắt đầu. Nàng tiên Hy Vọng cầm đóa hoa cúc vàng nương theo đám mây trắng xốp dạo chơi phố tết.

" Ta sẽ thực hiện những ước mơ thật đẹp. Những ước mơ ấy mãi mãi sẽ làm cho ta thỏa mãn những gì mà bấy lâu nay ta chưa thực hiện được " Nàng tiên Hy Vọng suy nghĩ . Và gió đưa đám mây có nàng tiên Hy Vọng đi từ nơi này đến nơi khác.

Cánh hoa cúc vàng đầu tiên được rút ra cho một bộ quần áo đẹp. Ngày tết, ai cũng đều mặc áo mới phải chăng ? Nhưng nàng tiên Hy Vọng chợt bắt gặp một cô bé đang đứng khóc bên đường, giữa trời xuân vui vẻ cô bé không có chiếc áo mới như những cô bé khác vì mẹ cô quá nghèo. Cánh hoa vàng đầu tiên đã trở thành bộ quần áo mới cho cô bé đó.

Vừa lúc ấy, một chim két mỏ đỏ bay tới, đậu trên vai nàng tiên Hy Vọng : " Chị Hy Vọng ơi, chị có thể cho em xin một cánh hoa vàng xinh đẹp của chị không ? " Hy Vọng nói: "Mỗi cánh hoa là một ước mơ đó, chim két xin làm gì ? " Chim két vẫy vẫy đôi cánh :" Tối hôm qua, ngọn gió đêm giao thừa đã làm chiếc tổ của nhà em bị rơi xuống gốc cây. Em muốn có một chiếc tổ kịp cho cả nhà đón tết ..." . Cánh hoa vàng thứ 2 được bứt lìa.

Trong phố kia nàng Hy Vọng thấy một đôi giầy màu đỏ nằm trong tủ kính . Oi đôi giày đẹp làm sao. Nó giống như được làm nên bởi những tia nắng mặt trời. Nàng tiên Hy Vọng chuẩn bị bứt cánh hoa vàng thứ 3 cho điều ước của mình. Nhưng kìa, một con chim ưng sửa soạn sà xuống vồ con gà bé nhỏ tội nghiệp đang mổ thóc. Nàng tiên Hy Vọng đã cứu chú gà bé nhỏ bằng cánh hoa thứ ba.

" Có sao đâu! Mình có 4 cánh hoa. Bốn cánh hoa là 4 ước mơ ". Hy Vọng cùng đám mây trời dạo quanh mọi nơi. Tất cả đều chan hòa một màu xanh xinh đẹp, trời xuân đẹp, từng cỏ non tơ.

Thế rồi cánh hoa thứ 4 bứt ra, một đám cháy được dập tắt. Cánh hoa thứ 5 giúp cho một chú cá chép được cứu sống. Cánh hoa thứ 6 là mâm cỗ đầy cho đám trẻ lang thang trên hè phố ...

Ngày xuân trôi qua dịu dàng như thế. Bông hoa cúc vàng chỉ còn một cánh, sáu cánh kia đã thực hiện 6 ước mơ cho người khác. Đôi giày đỏ ước mơ của nàng tiên Hy Vọng vẫn chưa được thực hiện được. Nhưng trên tay nàng tiên Hy Vọng chỉ còn 1 cánh hoa cuối cùng. Đó là cánh hoa để Hy Vọng trở về lại xứ sở của những chuyện thần tiên.

Nàng tiên Hy Vọng nương theo mây bay về. Chúa Tiên đã ở đó tự bao giờ, nói: "Con ngoan lắm, giờ đây con có quyền thực hiện ước mơ của mình bằng cánh hoa cuối cùng".

Nàng tiên Hy Vọng bứt cánh hoa vàng thứ 7 thả lên trời. Đôi giày màu đỏ bọc lấy đôi chân xinh đẹp.

Và đó là đôi giày xinh đẹp nhất của những nàng tiên trong mùa xuân này.

3 Tình Yêu !!


Trời Sài Gòn mấy hôm nay oi bức lạ.
Về đêm cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mấy ngày nay tối nào tôi cũng ra ban công để hóng chút gió mát hiếm hoi mà ông trời ban tặng.
Bầu trời về đêm tĩnh lặng quá, ngàn vì sao nhấp nháy làm cho khoảng không vô tận trên cao như hun hút thêm. Nhớ anh.
Không biết giờ này anh có nhớ tôi không? 6 năm.
Thời gian thế mà trôi nhanh thật, 6 năm trôi qua lặng lẽ một cách đáng sợ. Anh không liên lạc từ ngày hai đứa tốt nghiệp.
Ngày tôi chuyển đến lớp mới, cô giáo xếp tôi ngồi cùng bàn với anh.
Anh hồi đó vô tư lắm, nói cười, đùa nghịch nhất lớp.
Tôi rụt rè, nhút nhát, im lặng. Thế rồi không nhớ từ khi nào tôi làm bạn với anh.
Từ khi quen anh tôi vẫn vậy không khá hơn chút nào. Anh bảo anh thích tính trầm lặng của tôi, vì khi ở bên tôi anh cảm thấy mình như trở thành người lớn. Hai đứa thành bạn thân.
Tôi và anh tan học hay chờ nhau cùng về vì nhà hai đứa chung đường. Khoảng thời gian đó tôi vui lắm, vui vì đã có bạn mới, mà lý do đặc biệt là vì tôi đã có anh. Anh vẫn thường hay nói khi hai đứa về cùng nhau :
- Sau này nếu có xe thì mỗi tối cuối tuần Khang sẽ đèo Hân đi chơi nhé!
Anh không biết tôi vui thế nào khi nghe câu nói đó của anh. Tôi cười.
- Thật không?
- Thật chứ!
Lời nói khi ấy anh chưa kịp thực hiện thì năm học đã kết thúc. Hai đứa xa nhau.
Khang
6 năm rồi tôi không có tin gì từ cô ấy. Ngày tôi chuyển nhà đi nơi khác không biết cô ấy có hay tin không? Hay do thời gian bận? Hay cô ấy đã quên tôi? Hàng ngàn câu hỏi cứ xoay trong đầu mỗi khi tôi nhớ cô ấy.
Nhưng cho dù cô ấy có nhớ đến tôi thì tôi cũng không thể đến với cô ấy.
Tôi- một thằng đàn ông đã có một đời vợ thì liệu có người con gái nào đến với tôi. 24 tuổi, một đời vợ.
Lứa tuổi còn quá trẻ để lập gia đình nhưng tôi đã.
Ngày ấy khi tôi đòi làm đám cưới, ba mẹ và bạn bè đã khuyên can, thậm chí mẹ tôi đã phải nhập viện vì ý định của tôi, nhưng rồi cuối cùng bà cũng đành chiều theo quyết định của tôi.
Ngày cưới tôi vui lắm nhưng mà không biết tôi vui vì lấy vợ hay vì quyết định của mình được mọi người phục tùng.
Tôi không gửi thiệp cưới cho Hân vì tôi không có tin gì của cô ấy, và vì tôi sợ gặp lại Hân thì tôi sẽ thay đổi ý định, như vậy thì người con gái tôi cưới sẽ đau khổ.
Nhưng trên đời mấy ai học được chữ ngờ.
Hôn nhân của tôi tan vỡ một tuần sau ngày cưới. Vợ tôi đã gom hết tiền mừng cưới và số tiền dành dụm của ba mẹ tôi bỏ trốn với người khác. Gia đình tôi suy sụp từ đó. Những đêm không ngủ tôi lại nhớ đến Hân. Nhớ nao lòng. Giá như….
Duy
Tôi làm chung văn phòng với Khang. Xung quanh tôi không thiếu những cô gái đeo đuổi nhưng tôi không để ý đến họ vì tôi đã để ý người khác đó là Khang- đồng nghiệp trong công ty.
Thực ra tôi đã biết Khang từ lâu.
Cách đây 6 năm, tôi học chung trường với Khang. Hằng ngày tôi vẫn thưòng qua lớp Khang chơi vì có bạn bên đó.

Tôi bắt đầu chú ý đến Khang vì có một ngày vô tình hai chúng tôi đụng phải nhau, sách vở văng tung toé.
Khang nhặt giúp tôi, ánh mắt Khang khi đó thật cuốn hút, tôi như chìm vào hố sâu đó.
Từ đó ánh mắt ấy đã in sâu vào tâm trí tôi. Và bây giờ khi đã là đồng nghiệp với nhau tôi cũng không nghĩ điều đó là sự thực.
Tôi còn biết Khang và Hân là một cặp đẹp đôi nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng. Vì hiện tại chỉ có tôi bên Khang. Khang vừa gặp cú sốc, vợ cậu ấy đã bỏ trốn theo người khác, tôi luôn ở bên cạnh để an ủi và chia sẻ. Tôi có thể làm mọi việc vì Khang để cậu ấy có thể trở lại như ban đầu.
Dẫu biết rằng mối tình của tôi sẽ không có kết quả và tôi mãi mãi sẽ không đến được với Khang nhưng tôi chấp nhận tất cả. Những ngày này tôi thật sự hạnh phúc vì đựơc ở bên Khang.
Nhưng tôi cũng biết niềm hạnh phúc ngắn ngủi mà tôi đang tận hưỏng cũng sẽ mau lụi tàn. Và ngày ấy cũng tới….



Tình cờ
Giữa khi cuộc sống có vẻ bình lặng, thì nó lại thường xảy ra nhiều điều ngược lại để chứng tỏ cái sự bình lặng ấy là đè nén một chiều sâu đỗ vỡ. Gia đình anh suy sụp nhanh quá, nhanh dến không ngờ.
Anh hiện giờ ra sao? Có vượt qua cú sốc này không? Có ai ở bên cạnh anh lúc này không? Câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi khi nghe tin về anh.
Bất ngờ quá, tôi không ngờ tin đầu tiên sau 6 năm lại khủng khiếp như vậy. Nhưng đau nhất là anh đã có vợ và đỗ vỡ, lẽ nào…?
Tin nhắn rung lên: “Hẹn gặp Hân ở quán Kỷ Niệm lúc 7h”. Tin nhắn của ai vào máy mình?- tôi tự hỏi, không bâng khuâng tôi nghĩ đến anh.
Có thể lắm chứ, tôi đã biết tin về anh thì có thể anh cũng như vậy. Không suy nghĩ thêm, tôi vội đến chỗ hẹn.
Quán buổi tối khá đông khách.
Tìm chỗ ngồi dễ quan sát, tôi khẽ lướt nhìn xung quanh, mọi người đến đây đều có đôi chỉ riêng tôi là một mình.
Nhìn đồng hồ 6h50’ còn 10’ nữa mới tới 7h, kêu ly cà phê sữa tôi lặng lẽ ngồi đợi.
Anh đến. Và chúng tôi gặp nhau. Nhìn anh khác xưa nhiều quá, anh rắn rỏi hơn, đã trưởng thành hơn, cũng phải sau ngần năm ai mà chẳng thay đổi. Tôi cũng thay đổi nhiều mà. Anh ngồi xuống khẽ cười và thoáng chút
bối rối.
- Hân đến lâu chưa?
- À.. Hân mới đến.- Anh dạo này thế nào?
- Vẫn vậy thôi. Dạo này anh nhiều việc hơn, công việc của anh là bận rộn khi người khác rảnh mà – Anh mỉm cười có chút ngượng ngùng - Cuộc sống thì bình thuờng.
Tôi biết anh nói dối, nhìn anh có vẻ mệt mỏi nhiều và cái “bình thuờng” anh nhắc đến nghe thật không như cái tên của nó.
Nhưng tôi không nói, cũng không có gì đáng nói, và vì trong mắt anh ánh lên cái gì xa lạ. Anh nói vài chuyện khác, hỏi tôi có người yêu chưa, câu hỏi có vẻ buồn buồn và tiếc nuối, tôi trả lời:
- Chưa anh ạ!
Tôi muốn hỏi anh nhiều chuyện lắm nhưng không hiểu sao miệng tôi không nghe theo những gì bộ não tôi điều khiển, nó vẫn dính chặt.
- Em vẫn như xưa!
- Sao?- tôi bối rối.
- Ý anh là ở bên em anh cảm thấy mình người lớn hơn.
Câu nói mà anh đã nói với tôi cách đây 6 năm, nay nghe lại sao tôi thấy ray rức quá. Câu chuyện rơi vào khoảng không một cách hụt hẫng.
- Anh có việc đi trước, em về chưa? Anh tiễn em!
- Em muốn ngồi lại một lát! Cảm ơn anh!
Anh kêu tính tiền và đứng lên chào tôi.
Anh đi rồi, tôi ngồi lại với những suy nghĩ miên man, có lẽ chỉ có thế thôi. Tôi và anh chỉ có như vậy thôi sao? Nói vài câu xã giao sau ngần ấy năm không gặp mặt. Bất chợt tôi thấy cay cay nơi sống mũi.
Có lẽ đã kết thúc rồi.
Kết thúc
Những tưởng mọi việc mình làm sẽ mang lại niềm vui cho cả Khang và Hân. Nhưng “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”, suốt buổi tối hôm đó bọn họ không nói gì nhiều với nhau chỉ ngồi lặng lẽ bên nhau như những người bạn thời phổ thông.
Có lẽ hai người đó chưa thực sự hiểu nhau hay thời gian đã làm cho tình cảm của cả hai phai nhạt? Không đúng! Khang vẫn còn yêu Hân, và tôi biết Hân cũng vậy.
Tình yêu giữa ba chúng tôi như vòng tròn luẩn quẩn. Hân yêu Khang nhưng không thổ lộ chỉ chờ Khang ngỏ lời.
Khang yêu Hân nhưng mặc cảm với quá khứ và hoàn cảnh của mình mà đành im lặng đau khổ.
Còn tôi yêu Khang nhưng cũng không thể nói ra vì tôi biết nếu nói ra tôi chẳng được gì mà con mất đi Khang thôi thì cứ để nguyên trong lòng còn giữ được bạn.
Khang đi Mỹ học theo quyết định của công ty.
Anh nhờ tôi chuyển cho Hân bức thư. Gặp Hân tại quán “Kỷ Niệm” trao cho cô lá thư mà tôi cảm thấy lòng minh thanh thản, đó có thể là lần cuối tôi giúp họ, mai tôi cũng bay sang với ba mẹ biết đâu ở nơi đó tôi tìm được tình yêu cho riêng mình, nhưng dù ở đâu tôi cũng chúc phúc cho Khang và Hân.
Và lá thư đó sẽ giúp Khang thực hiện lời hứa cách đây 6 năm.


ST