'cookieChoices = {};'

Tuesday, June 23, 2015

Dưới Ánh Trăng

Julie Roubere đang đợi chị gái Henriette Letore trở về sau chuyến du lịch năm tuần ở Thụy Sĩ, chồng chị về trông coi điền trang ở Calvados, còn chị thì đến chơi với Roubere một vài ngày ở Paris.


Trời đã chập tối. Roubere ngồi đọc sách trong phòng khách, thỉnh thoảng ngước lên nghe ngóng cái gì đó. Có tiếng chuông cửa. Letore đã tới. Họ chào nhau bằng những cái ôm trìu mến. Rồi hỏi thăm nhau về sức khỏe, gia đình, và hàng ngàn thứ khác.
Trời đã tối hẳn. Lúc này, dưới ánh đèn, Roubere mới nhìn kỹ khuôn mặt của chị mình. Đột nhiên cô khựng lại, hốt hoảng khi nhìn thấy trên thái dương của chị có hai hàng tóc bạc. Chị ấy chỉ mới có 24 tuổi! Từ sau chuyến đi Thụy Điển, tóc chị ấy mới bạc như thế!
Ngỡ ngàng, Roubere nhìn chằm chằm vào chị, nước mắt chảy dài. Phải có một tai họa bí ẩn và khủng khiếp lắm mới khiến chị trở nên như thế.
“Chị bị sao vậy, Henriette?”
Mỉm cười với khuôn mặt buồn, nụ cười của một người đang thất vọng, chị trả lời:
“Sao em hỏi vậy? Không có gì đâu, em yên tâm đi. Sao em lại nhìn tóc chị?”
Nhưng Roubere lại gặng hỏi:
“Chị sao vậy? Nói em biết chuyện gì đã xảy ra! Nếu chị nói dối em thì em cũng sẽ sớm tìm ra sự thật thôi”.
Lúc này, Henriette như muốn ngất đi, hai hàng nước mắt đầm đìa.
“Chuyện gì vậy? Chị trả lời em đi!”
“Chị có…. chị có một người tình.”
Rồi ngả đầu vào vai em gái khóc nức nở.
Khi đã lấy lại bình tĩnh, khi mà lồng ngực đã bớt phập phồng, chị bắt đầu bộc bạch như thể là để tuôn ra hết những bí mật của mình, như thể để làm tan biến hết nỗi đau chôn giấu.
“Ôi! Chị biết là không có lý do nào để biện hộ cho chị; chị không hiểu bản thân mình, và từ ngày đó chị thấy mình như bị điên vậy. Cẩn thận, em ạ! Chúng ta yếu đuối, nhưng nếu đầu hàng nhanh chóng thì chúng ta sẽ thất bại. Giây phút mềm yếu sẽ chiếm lĩnh chúng ta từ từ… từ từ. Nó là những cảm hứng đột ngột trong lúc u sầu, nó là niềm khao khát mãnh liệt khiến em muốn giang rộng bàn tay để chào đón tình yêu, để yêu thương cái gì đó. Mỗi người chúng ta ai cũng trải qua cảm giác ấy trong một giây phút nào đó, em ạ”.
“Em biết chồng chị đó, em cũng biết chị yêu anh ấy như thế nào; nhưng anh ấy chín chắn và thực tế, và thậm chí không thể hiểu được những rung động mong manh trong trái tim người phụ nữ. Anh ấy trước sau vẫn như thế, luôn luôn tốt, luôn luôn cười, luôn luôn hoàn hảo. Ôi! Đôi khi chị muốn anh ấy ghì chặt mình trong vòng tay, anh ấy sẽ ôm hôn chị - những nụ hôn thật chậm rãi và ngọt ngào. Nó sẽ làm cho hai người hòa tan vào nhau, giống như những câu chuyện bí mật không lời nói! Chị muốn anh ấy trở nên ngu ngốc, thậm chí là yếu đuối, để anh ấy cần chị, cần sự vuốt ve âu yếm của chị, và cần cả những giọt nước mắt! Chị muốn như thế biết nhường nào!
“Nghe thật buồn cười, phải không?; Nhưng phụ nữ chúng ta được tạo nên như thế! Làm sao cưỡng lại được?”
“Chưa bao giờ chị nghĩ là sẽ lừa dối anh ấy. Nhưng bây giờ nó đã xảy ra, không có tình cảm gì cả, không có nguyên nhân gì hết, chỉ là bởi vì ánh trăng hôm đó chiếu sáng cả vùng hồ Lucerne”.
“Cả tháng trời du lịch cùng nhau, anh ấy quá thờ ơ lạnh lẽo. Bao nhiêu nhiệt tình của chị bị tê liệt, bao nhiêu mong ước thơ mộng của chị cũng tan biến. Một buổi sáng, lúc trời còn sương mù, anh chị cưỡi ngựa xuống núi. Quang cảnh lúc đó đẹp lắm em ạ! Nào là thung lũng, cánh rừng, dòng suối, và những ngôi làng. Chị sung sướng nói với anh: “Anh ơi đẹp quá! Anh hôn em đi! Hôn em đi!” Anh chỉ cười lạnh lùng: “Chẳng có lý do gì để anh và em phải hôn nhau chỉ vì em thích cảnh đẹp!”
“Những lời nói đó làm tim chị đóng băng lại. Dường như đối với chị, khi mà hai người yêu nhau dạo chơi trong một phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, thì họ sẽ cảm thấy tình yêu dạt dào hơn bao giờ hết”.
“Lúc đó, tâm hồn chị đang đầy ắp những thơ mộng, còn anh thì không cho chị diễn tả nó. Chị giống như một cái ấm đầy hơi nước nhưng bị bịt kín mít vậy.”
“Một buổi tối, Robert đau đầu và đi ngủ ngay sau bữa ăn, còn chị thì đi bộ dọc theo bờ hồ.
Đó là một đêm giống như trong truyện thần tiên. Ánh trăng chiếu sáng giữa trời; những ngọn núi cao có tuyết phủ đầy trông như đang đội vương miện bạc; nước hồ lấp lánh những cơn sóng gợn lăn tăn. Không khí êm dịu, ấm áp đến đến nỗi làm chúng ta có thể ngủ mê, hay bị tác động mạnh mẽ nếu không có thực tại kéo trở về. Trong giây phút ấy, trái tim phụ nữ nhạy cảm làm sao! Nó đập liên hồi, xúc cảm và mãnh liệt làm sao! Chị ngồi trên cỏ, nhìn vào nỗi sầu muộn mênh mông, lòng chợt trỗi lên những cảm xúc lạ lẫm. Ước muốn của một tình yêu không thỏa mãn vồ lấy chị, một sự nổi loạn chống lại cuộc sống ảm đạm buồn tẻ của hiện tại. Gì chứ? Chị không thể nào được tay trong tay với người mình yêu, đi lang thang ven hồ dưới ánh trăng tròn như thế này ư? Đó là số phận của chị ư? Chị không bao giờ được cảm thấy tình yêu đậm sâu trên môi, ngọt ngào và say sưa như những cặp tình nhân khác thường hôn nhau vào những đêm ngọt ngào như có bàn tay sắp đặt của Chúa trời ư? Chị sẽ không bao giờ biết tình yêu nồng cháy dưới bóng trăng đêm mùa hè ư?”
“Và chị bắt đầu khóc như một người điên. Rồi chị nghe có tiếng gì đó ở đằng sau. Một chàng trai đứng đó, nhận ra chị, tiến tới bên chị và nói: Sao cô lại khóc?
Đó là một luật sư trẻ đang đi du lịch với mẹ. Chị và anh Robert hay gặp bà ấy lắm.

Đôi mắt anh ta dường như không rời chị.
Chị bối rối không biết trả lời anh ta như thế nào hay nghĩ về tình huống này như thế nào. Chị nói anh ta là chị bị ốm.”
“Anh ta đi bên chị, phong thái tự nhiên và kính trọng, rồi bắt đầu nói chuyện về những thứ mà cả hai đã thấy trong suốt chuyến đi. Tất cả cảm nhận của chị, anh ta đã nói thành lời; tất cả những cái làm chị run lên, anh ta hiểu rất rõ, còn hơn cả chính chị nữa. Và bất ngờ, anh ta đọc một vài câu thơ của Alfred de Musset. Chị thấy ngộp thở, xúc động không sao kể xiết. Dường như với chị, cái hồ này, ánh trăng này, và những ngọn núi đang cùng hát với chị về những thứ quá đỗi ngọt ngào”.
“Và nó đã xảy ra. Chị không biết nó xảy ra như thế nào, tại sao… trong giây phút ảo giác như thế”.
“Sau đó, chị không gặp lại anh ta cho tới buổi sáng ngày anh ta trở về”.
“Anh ta đưa chị một danh thiếp.”
Lặng đi trong vòng tay em gái mình, Letore kêu lên vì đau đớn, gần như thét lên.
Sau đó, Roubere, với một chút bình thản, nói rất nhẹ nhàng:
“Chị thấy đó, thông thường thì không phải vì người đàn ông ta yêu, nhưng là vì chính tình yêu. Và tình yêu thực sự của chị đêm hôm đó chính là ánh trăng”.

Guy de Maupassant


No comments:

Post a Comment