'cookieChoices = {};'

Thursday, October 9, 2014

3 Tình Yêu !!


Trời Sài Gòn mấy hôm nay oi bức lạ.
Về đêm cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, mấy ngày nay tối nào tôi cũng ra ban công để hóng chút gió mát hiếm hoi mà ông trời ban tặng.
Bầu trời về đêm tĩnh lặng quá, ngàn vì sao nhấp nháy làm cho khoảng không vô tận trên cao như hun hút thêm. Nhớ anh.
Không biết giờ này anh có nhớ tôi không? 6 năm.
Thời gian thế mà trôi nhanh thật, 6 năm trôi qua lặng lẽ một cách đáng sợ. Anh không liên lạc từ ngày hai đứa tốt nghiệp.
Ngày tôi chuyển đến lớp mới, cô giáo xếp tôi ngồi cùng bàn với anh.
Anh hồi đó vô tư lắm, nói cười, đùa nghịch nhất lớp.
Tôi rụt rè, nhút nhát, im lặng. Thế rồi không nhớ từ khi nào tôi làm bạn với anh.
Từ khi quen anh tôi vẫn vậy không khá hơn chút nào. Anh bảo anh thích tính trầm lặng của tôi, vì khi ở bên tôi anh cảm thấy mình như trở thành người lớn. Hai đứa thành bạn thân.
Tôi và anh tan học hay chờ nhau cùng về vì nhà hai đứa chung đường. Khoảng thời gian đó tôi vui lắm, vui vì đã có bạn mới, mà lý do đặc biệt là vì tôi đã có anh. Anh vẫn thường hay nói khi hai đứa về cùng nhau :
- Sau này nếu có xe thì mỗi tối cuối tuần Khang sẽ đèo Hân đi chơi nhé!
Anh không biết tôi vui thế nào khi nghe câu nói đó của anh. Tôi cười.
- Thật không?
- Thật chứ!
Lời nói khi ấy anh chưa kịp thực hiện thì năm học đã kết thúc. Hai đứa xa nhau.
Khang
6 năm rồi tôi không có tin gì từ cô ấy. Ngày tôi chuyển nhà đi nơi khác không biết cô ấy có hay tin không? Hay do thời gian bận? Hay cô ấy đã quên tôi? Hàng ngàn câu hỏi cứ xoay trong đầu mỗi khi tôi nhớ cô ấy.
Nhưng cho dù cô ấy có nhớ đến tôi thì tôi cũng không thể đến với cô ấy.
Tôi- một thằng đàn ông đã có một đời vợ thì liệu có người con gái nào đến với tôi. 24 tuổi, một đời vợ.
Lứa tuổi còn quá trẻ để lập gia đình nhưng tôi đã.
Ngày ấy khi tôi đòi làm đám cưới, ba mẹ và bạn bè đã khuyên can, thậm chí mẹ tôi đã phải nhập viện vì ý định của tôi, nhưng rồi cuối cùng bà cũng đành chiều theo quyết định của tôi.
Ngày cưới tôi vui lắm nhưng mà không biết tôi vui vì lấy vợ hay vì quyết định của mình được mọi người phục tùng.
Tôi không gửi thiệp cưới cho Hân vì tôi không có tin gì của cô ấy, và vì tôi sợ gặp lại Hân thì tôi sẽ thay đổi ý định, như vậy thì người con gái tôi cưới sẽ đau khổ.
Nhưng trên đời mấy ai học được chữ ngờ.
Hôn nhân của tôi tan vỡ một tuần sau ngày cưới. Vợ tôi đã gom hết tiền mừng cưới và số tiền dành dụm của ba mẹ tôi bỏ trốn với người khác. Gia đình tôi suy sụp từ đó. Những đêm không ngủ tôi lại nhớ đến Hân. Nhớ nao lòng. Giá như….
Duy
Tôi làm chung văn phòng với Khang. Xung quanh tôi không thiếu những cô gái đeo đuổi nhưng tôi không để ý đến họ vì tôi đã để ý người khác đó là Khang- đồng nghiệp trong công ty.
Thực ra tôi đã biết Khang từ lâu.
Cách đây 6 năm, tôi học chung trường với Khang. Hằng ngày tôi vẫn thưòng qua lớp Khang chơi vì có bạn bên đó.

Tôi bắt đầu chú ý đến Khang vì có một ngày vô tình hai chúng tôi đụng phải nhau, sách vở văng tung toé.
Khang nhặt giúp tôi, ánh mắt Khang khi đó thật cuốn hút, tôi như chìm vào hố sâu đó.
Từ đó ánh mắt ấy đã in sâu vào tâm trí tôi. Và bây giờ khi đã là đồng nghiệp với nhau tôi cũng không nghĩ điều đó là sự thực.
Tôi còn biết Khang và Hân là một cặp đẹp đôi nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng. Vì hiện tại chỉ có tôi bên Khang. Khang vừa gặp cú sốc, vợ cậu ấy đã bỏ trốn theo người khác, tôi luôn ở bên cạnh để an ủi và chia sẻ. Tôi có thể làm mọi việc vì Khang để cậu ấy có thể trở lại như ban đầu.
Dẫu biết rằng mối tình của tôi sẽ không có kết quả và tôi mãi mãi sẽ không đến được với Khang nhưng tôi chấp nhận tất cả. Những ngày này tôi thật sự hạnh phúc vì đựơc ở bên Khang.
Nhưng tôi cũng biết niềm hạnh phúc ngắn ngủi mà tôi đang tận hưỏng cũng sẽ mau lụi tàn. Và ngày ấy cũng tới….



Tình cờ
Giữa khi cuộc sống có vẻ bình lặng, thì nó lại thường xảy ra nhiều điều ngược lại để chứng tỏ cái sự bình lặng ấy là đè nén một chiều sâu đỗ vỡ. Gia đình anh suy sụp nhanh quá, nhanh dến không ngờ.
Anh hiện giờ ra sao? Có vượt qua cú sốc này không? Có ai ở bên cạnh anh lúc này không? Câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi khi nghe tin về anh.
Bất ngờ quá, tôi không ngờ tin đầu tiên sau 6 năm lại khủng khiếp như vậy. Nhưng đau nhất là anh đã có vợ và đỗ vỡ, lẽ nào…?
Tin nhắn rung lên: “Hẹn gặp Hân ở quán Kỷ Niệm lúc 7h”. Tin nhắn của ai vào máy mình?- tôi tự hỏi, không bâng khuâng tôi nghĩ đến anh.
Có thể lắm chứ, tôi đã biết tin về anh thì có thể anh cũng như vậy. Không suy nghĩ thêm, tôi vội đến chỗ hẹn.
Quán buổi tối khá đông khách.
Tìm chỗ ngồi dễ quan sát, tôi khẽ lướt nhìn xung quanh, mọi người đến đây đều có đôi chỉ riêng tôi là một mình.
Nhìn đồng hồ 6h50’ còn 10’ nữa mới tới 7h, kêu ly cà phê sữa tôi lặng lẽ ngồi đợi.
Anh đến. Và chúng tôi gặp nhau. Nhìn anh khác xưa nhiều quá, anh rắn rỏi hơn, đã trưởng thành hơn, cũng phải sau ngần năm ai mà chẳng thay đổi. Tôi cũng thay đổi nhiều mà. Anh ngồi xuống khẽ cười và thoáng chút
bối rối.
- Hân đến lâu chưa?
- À.. Hân mới đến.- Anh dạo này thế nào?
- Vẫn vậy thôi. Dạo này anh nhiều việc hơn, công việc của anh là bận rộn khi người khác rảnh mà – Anh mỉm cười có chút ngượng ngùng - Cuộc sống thì bình thuờng.
Tôi biết anh nói dối, nhìn anh có vẻ mệt mỏi nhiều và cái “bình thuờng” anh nhắc đến nghe thật không như cái tên của nó.
Nhưng tôi không nói, cũng không có gì đáng nói, và vì trong mắt anh ánh lên cái gì xa lạ. Anh nói vài chuyện khác, hỏi tôi có người yêu chưa, câu hỏi có vẻ buồn buồn và tiếc nuối, tôi trả lời:
- Chưa anh ạ!
Tôi muốn hỏi anh nhiều chuyện lắm nhưng không hiểu sao miệng tôi không nghe theo những gì bộ não tôi điều khiển, nó vẫn dính chặt.
- Em vẫn như xưa!
- Sao?- tôi bối rối.
- Ý anh là ở bên em anh cảm thấy mình người lớn hơn.
Câu nói mà anh đã nói với tôi cách đây 6 năm, nay nghe lại sao tôi thấy ray rức quá. Câu chuyện rơi vào khoảng không một cách hụt hẫng.
- Anh có việc đi trước, em về chưa? Anh tiễn em!
- Em muốn ngồi lại một lát! Cảm ơn anh!
Anh kêu tính tiền và đứng lên chào tôi.
Anh đi rồi, tôi ngồi lại với những suy nghĩ miên man, có lẽ chỉ có thế thôi. Tôi và anh chỉ có như vậy thôi sao? Nói vài câu xã giao sau ngần ấy năm không gặp mặt. Bất chợt tôi thấy cay cay nơi sống mũi.
Có lẽ đã kết thúc rồi.
Kết thúc
Những tưởng mọi việc mình làm sẽ mang lại niềm vui cho cả Khang và Hân. Nhưng “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”, suốt buổi tối hôm đó bọn họ không nói gì nhiều với nhau chỉ ngồi lặng lẽ bên nhau như những người bạn thời phổ thông.
Có lẽ hai người đó chưa thực sự hiểu nhau hay thời gian đã làm cho tình cảm của cả hai phai nhạt? Không đúng! Khang vẫn còn yêu Hân, và tôi biết Hân cũng vậy.
Tình yêu giữa ba chúng tôi như vòng tròn luẩn quẩn. Hân yêu Khang nhưng không thổ lộ chỉ chờ Khang ngỏ lời.
Khang yêu Hân nhưng mặc cảm với quá khứ và hoàn cảnh của mình mà đành im lặng đau khổ.
Còn tôi yêu Khang nhưng cũng không thể nói ra vì tôi biết nếu nói ra tôi chẳng được gì mà con mất đi Khang thôi thì cứ để nguyên trong lòng còn giữ được bạn.
Khang đi Mỹ học theo quyết định của công ty.
Anh nhờ tôi chuyển cho Hân bức thư. Gặp Hân tại quán “Kỷ Niệm” trao cho cô lá thư mà tôi cảm thấy lòng minh thanh thản, đó có thể là lần cuối tôi giúp họ, mai tôi cũng bay sang với ba mẹ biết đâu ở nơi đó tôi tìm được tình yêu cho riêng mình, nhưng dù ở đâu tôi cũng chúc phúc cho Khang và Hân.
Và lá thư đó sẽ giúp Khang thực hiện lời hứa cách đây 6 năm.


ST

No comments:

Post a Comment