|
|
|
|
| | During the time of Emperor Hung-Vuong the third, there was an orphan boy who lived in the countryside, very far from the capital Phong-Chau. He liked to follow the hunters from his village to the jungle to hunt. One day, the boy went to the capital. Luckily, he met King Lac and impressed the king with his intelligence. King Lac adopted him and named him Mai An-Tiem.An-Tiem grew to be a strong young man and a very hard worker. King Lac was pleased and gave him a lovely wife and a huge plantation. After a short time, An-Tiem had a beautiful house and storage filled with rice. There were people who were jealous of An-Tiem’s success. They reported to the King that An-Tiem was very haughty of his achievement and attributed all to his talents, not to the king’s grace. King Lac was very angry and determined to test An-Tiem’s resourcefulness. He exiled An-Tiem’s family to an isolated island with some dry foods and nothing else. The king wanted to see how long An-Tiem could endure before yielding to his grace.The island had nothing but sand. Besides some dry food, An-Tiem’s family had neither knife nor seeds or plants. His wife cried and An-Tiem consoled her: "We have brains and two hands, we will overcome any hardships."The next day, An-Tiem used a pointed stick to dig a well for fresh water, and used stones and branches to build shelter. His wife caught fishes and crabs by the shore for food. One day, An-Tiem saw a yellow bird drop some black seeds on the white sand. He took the seeds and tried to grow them.
|
| After several months, those seeds grew into young plants creeping on sand and became green spherical-shaped fruits. An-Tiem immediately cut a fruit in halves and saw it had a red color. He tasted it and found out that it was very sweet and watery. Then, he planted more fruits. He used a sharp stick to carve his name, the way to get to the island on the outside of fruits and put them on the sea so they could flow everywhere. Merchant ships passed by and found those fruits. The merchants tried those fruits and liked them. They immediately got to the island and traded rice, clothes...for fruits so they could sell them. An-Tiem named that kind of fruit Watermelon.Rumors about the Watermelon were heard by emperor Hung. He knew how skillful An-Tiem was and ordered him and his family to come back to land. This time, the emperor rewarded An-Tiem and advised him to teach other people how to plant watermelons. Since that time, Van-Lang had another kind of fruit to eat and to sell.When the New Year arrives, every Vietnamese family celebrates it with watermelons because watermelons are a part of Vietnamese traditions. |
|
|
|
|
Vào đời Hùng Vương, một vùng quê cách xa kinh đô Phong Châu, có một cậu bé mồ côi, thường theo người lớn đi săn bắn và đánh cá. Năm tám tuổi, cậu bé được lên kinh đô và gặp vua Hùng. Thấy cậu bé thông minh, nhà vua nhận làm con nuôi và đặt tên là Mai An Tiêm...
Lớn lên, Mai An Tiêm rất khỏe mạnh và chăm chỉ làm việc. Vua Hùng cưới vợ cho An Tiêm và cho cả hai vợ chồng đi phá rừng, làm rẫy trồng trọt. Chỉ ít lâu sau, An Tiêm đã dựng được nhà cửa và gặt được nhiều thóc lúa chứa đầy kho.
Thấy thế, bọn người ganh tị tâu với vua Hùng: "An Tiêm coi thường ơn Vua. Hắn cho rằng của cải làm ra đều là nhờ ơn Trời và tài sức của hai vợ chồng hắn với các con". Vua Hùng nghe tâu giận lắm, không cần tìm hiểu hư, thực ra sao!
Nhà Vua truyền lệnh đầy gia đình An Tiêm ra một hòn đảo hoang vắng ở biển Ðông. Ngoài lương khô đủ ăn trong vài tháng, không được mang theo gì hết xem còn nhờ Trời vào đâu. Thế là cả gia đình An Tiêm lênh đênh ở giữa biển khơi.
Cuối cùng, thuyền tới một hòn đảo hoang đầy cát trắng. Ngoài ít lương khô, không có một con dao hoặc một hột giống gì nữa. Vợ An Tiêm khóc. Chàng dỗ vợ: "Chúng ta là người có khối óc và hai bàn tay thì gian nan, vất vả mấy cũng vượt qua được!" Hôm sau, An-Tiêm kiếm được cành cây nhọn, liền đào đất xuống thật sâu và thấy nước ngọt để uống. Rồi chàng cùng các con bẻ cành cây, khuân đá sắp lại làm nhà trú mưa nắng. Vợ chàng xuống ven biển mò được cua, cá ăn thêm.
Nhờ kiếm được những viên đá lửa lớn, An Tiêm đánh hai viên đá vào nhau là có lửa để nấu cua, luộc ốc. Một hôm, An Tiêm thấy có con chim trắng ở đâu bay tới, làm rơi hột đen đen xuống bãi cát trắng. Nghĩ rằng chim ăn được thì người cũng ăn được, An Tiêm đem hột này trồng thử.
Mấy tháng sau, những hột ấy mọc thành những cây nhỏ bò lan trên mặt cát. Cây có nhiều trái màu xanh thẫm to bằng đầu người lớn. . An-Tiêm hái một trái đem về cho cả nhà ãn thấy ruột đỏ mà ngọt, lại có lắm nước. Thế là An Tiêm liền trồng thêm nhiều nữa.
Ðến khi dưa có nhiều trái rồi, An Tiêm dùng que nhọn vạch chữ vào, thả xuống biển cho trôi đi khắp nơi. Thuyền buôn qua lại, vớt được trái này, ăn thấy ngon, liềm tìm tới đảo, đổi hàng hóa, vải, gạo lấy những trái đó đem đi các nơi bán. Ðó là trái dưa hấu, tức quả dưa đỏ.
Tiếng đồn về "quả dưa đỏ" đến tai vua Hùng. Vua biết tài của An Tiêm nên cho cả gia đình An Tiêm trở lại đất liền. Lần này vua lại phong thưởng cho cả gia đình An Tiêm và khuyên chàng dạy cho mọi người cách trồng dưa. Kể từ đó, nước Vãn Lang có thêm loại dưa hấu đỏ vừa để ăn, vừa để bán.
No comments:
Post a Comment