'cookieChoices = {};'

Thursday, July 31, 2014

Chuyện về chàng thư sinh họ Dư


 Saigon , 1 tháng 9, 2012
Dư thư sinh dáng vẻ nho nhã, thanh tao, đi đứng ,nói năng nhẹ nhàng . Từ nhỏ, chàng đã nổi tiếng văn hay chữ tốt, lời lời viết ra như chứa đựng cả đất ,cả trời . Chàng có biệt tài miêu tả : từ mọi vật đơn giản đến phức tạp hơn, từ ngoại tâm đến nội tâm con người, từ suy nghĩ của mình đến suy nghĩ của người...chàng đều có thể phơi bày ra rất rõ ràng và vô cùng hấp dẫn chỉ bằng những con chữ tưởng chừng như vô tri vô giác. Dưới bàn tay và đầu óc sắc sảo của mình, chữ nghĩa trên thế gian này phải cúi đầu khuất phục và chịu sự điều khiển đầy "ma thuật" của chàng . Nhờ tài văn chương thi phú, đi đến đâu ,chàng có bạn đến đấy . Mọi người đều yêu mến chàng, hay ít ra là yêu mến con người chàng qua những bài thơ câu văn ngọt ngào như" phun châu nhả ngọc" . Chàng viết văn dễ dàng như ăn cơm ,như thở ra thở vào , bạn bè tung hô càng nhiều,chàng càng cảm hứng, văn chương của chàng được mọi người đón đợi háo hức, vui mừng . Mọi người ai cũng là bạn bè của chàng ," tứ hải giai huynh đệ",câu ấy vận vào mạng số của chàng quả thật không sai !



Vợ Dư Sinh là nàng Ngu Thị ,bạn đồng môn với chàng từ hồi cả hai hãy còn nhỏ bé. Ngu Thị ngược lại với Dư Sinh , nàng không trắng trẻo,cũng chẳng nhẹ nhàng , tuy hay cười, nhưng nàng lại không khéo ăn khéo nói, nhan sắc so ra cũng tầm thường,không có gì nổi trội. Nàng chỉ có thể hấp dẫn Dư Sinh ở cái duyên ngầm , xuất phát từ nội tâm nhân hậu của mình ,mà Dư Sinh ,với đầu óc sắc bén ,khôn ngoan,đã sớm nhận ra nàng giữa biết bao bông hoa khác quanh mình .Nhờ vậy, hai vợ chồng Dư Sinh sống bên nhau khá hạnh phúc, tuy không giàu sang phú quý,nhưng Dư Sinh luôn hài lòng với những gì chàng đang có trong tay .
Khi tóc chàng bắt đầu chớm bạc và mỗi ngày rơi rụng khá nhiều, chàng bỗng dưng ...sống vội .Chàng thèm có thêm,có thêm nhiều bạn bè ,mặc dù chung quanh chàng ít khi thiếu bạn . Chàng chìm đắm trong tình bằng hữu, chàng mê mệt với những người bạn xưa cũ mà chàng đã cất công lặn lội đi tìm . Chàng ngập mình trong hạnh phúc khi được chén thù chén tạc với bạn hữu, hoặc chỉ đơn giản ngồi nhìn bạn bè với ánh mắt tràn đầy tình yêu mến họ. Văn chương chàng, nhờ thế lại được dịp lai láng chảy ! Chàng ca ngợi tình bạn , thả hết vào văn chàng những sợi nhớ sợi thương, những lời yêu mến, lời nhớ nghĩ thiết tha . Bạn bè chàng cũng được dịp đáp lời,đáp lòng, hễ chàng hô ,là họ tới, chàng thả văn chương,họ cũng nhả châu ngọc, cứ thế , chàng và bạn bè mới ,cũ ,càng ngày càng khắng khít ,tưởng như khi không có bạn bè ,chàng sẽ ngáp ngáp mà chết như con cá bị quẳng lên bờ ! Chàng vô tư chìm ngập trong tình bằng hữu , lâng lâng trong thứ tình cảm mới lạ mà gần nửa đời người ,sao chàng lại mới nhận ra ? Chàng giận cả chính mình, giận cuộc đời mình sao lại quá êm ả đến phát ....chán, nước mắt lưng tròng ,chàng quyết tâm từ nay , chàng và bạn bè sẽ gắn bó keo sơn không rời nhau nửa bước trên đường đời còn lại . Mọi người, ai nấy vốn đều yêu mến chàng từ trước, hoan hỉ tung hô chàng và tiếng cười cười nói nói làm chàng càng thấy hạnh phúc vô cùng vô tận.
Ngày định mệnh của chàng đã đến khi bầu trời hôm ấy thật xanh và thật trong ! Chàng đang chén tạc chén thù vui vẻ cùng bạn bè, mọi người đang bình luận về văn chương của chàng , sao mỗi ngày một hay và sâu sắc cực kỳ, đồng thời không kém phần vui vẻ ,hài hước, thông minh . Mỗi người khen một câu , không khí rôm rả ,nóng bỏng như có lửa ! Chàng ngồi giữa đám đông bạn bè , nho nhã ,ung dung va thong dong . Chàng nổi bật lên hẳn do gương mặt sáng bừng , nụ cười tươi tắn do lòng chàng hạnh phúc khi có bạn bè chung quanh , chàng thích như vậy ! Chàng nói câu gì ,họ cũng cười nghiêng cười ngả , chàng ăn nói vô cùng có duyên ,bạn bè càng tán thưởng . Lúc đứa con chàng hớt hãi bước vào, nói vào tai chàng một hung tin, chàng chỉ hơi chớp mắt , bình thản khoát tay cho con về trước. Cuộc vui đang hồi cao trào, bạn bè đang hăng say , chàng nỡ lòng nào ra về làm cho họ phải cụt hứng ? Thịt đang ngon ,rượu đang chảy , văn chương đang lai láng...chàng đang là tâm điểm ....




Khi chàng về đến cổng nhà, mọi người đang tụ tập thật đông đúc ồn ào. Chàng hơi hoảng hốt thấy Ngu Thị nằm bất động trên cái phản giữa nhà. Đứa con chàng giận cha , không thèm nhìn lên chàng một giây , nước mắt nó ràn rụa trên má . Ngu Thị đã ra đi sau mấy canh giờ mòn mỏi đợi chồng về để nói những lời tha thiết cuối cùng . Thị không còn cơ hội nữa , trái tim đau nặng của nàng không thể chịu đựng thêm một hoặc hai giờ vàng ngọc ,lúc chàng đang mải mê cùng bạn bè . Chàng gục đầu bên trái tim đã câm lặng của người vợ yêu , nước mắt không chảy nổi một giọt. Họ hàng dạt ra , có người giận chàng thì giận dữ bỏ về, người thương Ngu Thị thì tần ngần ở lại....
Sau khi chôn cất Ngu Thị, đứa con chàng cũng bỏ nhà ra đi . Dư Sinh một mình vào ra căn nhà nhỏ ,bây giờ vắng lặng rợn người. Chàng ngẩn ngơ nhớ bóng vợ hiền, nhớ hình ảnh nàng tần tảo lo cơm ăn, nước rót cho chàng cho con. Có nàng ,Dư Sinh chẳng cần phải lo lắng đến bất cứ việc gì trong nhà,do vậy chàng chỉ mải mê lo tìm kiếm niềm vui bên người khác, tự tìm niềm vui cho chính mình mà quên rằng Ngu Thị cũng là một con người như mình, và đã sống một cuộc đời chẳng có gì là niềm vui riêng !
Dư Sinh không ăn không ngủ ba ngày, thân hình ,mặt mũi tiều tụy, tiền bạc không có , chỉ còn nửa lu gạo nhạt . Dư Sinh thèm miếng thịt ,con cá vợ vẫn kho cho ăn , đi thất thểu ngoài đường . Chàng ghé qua nhà Dữ thị, người bạn thường hay đối đáp văn chương với chàng khá tâm đầu ý hợp, định bụng nhờ nàng ta kho cho một niêu thịt hay cá để ăn dần . Nhìn qua khe cửa hé, chàng thấy Dữ Thị đang ân cần gắp thức ăn cho chồng ,con. Họ nói cười vui vẻ, chồng vợ nhìn nhau tình tứ, âu yếm nhường thức ăn cho nhau ,cho con. Khi Dữ thị vô tình trông thấy Dư Sinh đang lấp ló ngoài rào , thị biến sắc, kín đáo ra dấu cho chàng "biến" đi càng nhanh càng tốt. Dư Sinh tan nát cả lòng , những câu chữ họ đã trao nhau trước đây, nay nhảy nhót trong đầu như trêu ngươi chàng .
Chàng thất thểu từng bước qua nhà Du thị, căn nhà to lớn đang cửa đóng then cài , đứa tớ gái cho hay thị đã lên đường ngao du sơn thủy cùng chồng con,chắc cả tháng nữa mới về . Dư Sinh chỉ còn đủ sức qua nhà Lãng Sinh,rồi quỵ té trước cửa . Lãng Sinh cho đưa vào , sau khi đãi một bữa ăn ,còn cho mượn một ít tiền cầm về .
Tiền rồi cũng hết, Dư Sinh ngồi tần ngần nhớ lại ,tự hỏi lúc còn sống ,Ngu Thị đã nuôi mình ,nuôi chồng con bằng nghề gì? Chàng chợt thấy đôi quang gánh vợ xếp dưới phản, thì ra Ngu Thị quanh năm bán gạo , trong thúng vẫn hãy còn đầy ắp gạo thơm ! Chàng ghé vai thử gánh . Đôi thúng chao đảo, quay chàng vòng vòng . Tập vã mồ hôi, chàng mới lấy lại thăng bằng . Đường ra chợ sao mà xa quá, chàng loạng choạng từng bước khó nhọc . Chàng nhớ đến vợ mình ,bao nhiêu năm nay ,đã gánh đôi quang nặng trĩu này để đổi lấy thịt ,rượu cho chàng , đổi sữa cho con... Đôi vai nàng nhỏ bé thế ! Đã có bao giờ chàng để ý đến đôi vai vợ mình hay không ? Nước mắt chàng hối hận lưng tròng, chàng đưa tay gạt luôn cả những giọt mồ hôi trên trán ......



Ngồi cả buổi chợ, Dư Sinh không bán được đồng nào ! Mọi người nhìn chàng tò mò, khiến chàng xấu hổ không dám nhìn lên . Chàng còn sợ phải gặp những bạn bè của mình ,lúc này mà họ vô tình trông thấy, chắc chàng chỉ còn cách độn thổ ! Mặt trời càng lên cao , mặt chàng càng đỏ bừng bừng...chàng chỉ còn cách gánh gạo" ế "về nhà mà thôi !.... Chàng càng nhớ Ngu Thị da diết ! Vợ chàng mà còn sống ,bây giờ hẳn chàng đang chén chú chén anh với bạn bè , đâu phải khổ sở với đôi quang gánh nặng trĩu đè nặng vai chàng như trừng phạt từng phân vuông da thịt chàng thư sinh nho nhã ...
Về đến nhà, chàng lại càng ngán ngẩm nhìn bếp núc lạnh tanh . Nồi ơ lăn lông lốc khắp nơi, cái "trách" bằng đất ,vợ chàng hay kho cá đồng cho chàng ăn ,bị bể đôi, khiến chàng khóc rưng rức nhớ thương vợ. Ngu thị có tài nấu nướng ,lúc sinh thời, nhiều nguyên liệu giản đơn ,qua tay Thị lại trở thành những bữa cơm tươm tất,ngon miệng. Bạn bè chàng đến nhà, vợ chàng xoay xở một lúc là có ngay thịt cá cho mọi người ... vui cùng chồng . Còn bây giờ...chàng ngán ngược với chén cơm trắng và chén nước mắm ớt chơ vơ....
Chiều tối , chàng lên cơn sốt,nằm chèo queo trên phản lạnh . Chàng rên hừ hừ , bụng đói mốc đói meo, thèm một tô cháo trắng ăn với cá kho vợ vẫn hay làm mỗi khi chàng bệnh. Chàng nhớ bàn tay khô gầy của vợ thường hay đặt lên trán chàng thăm dò mỗi khi chàng sốt cao như thế này. Tay Ngu thị tuy xương xẩu nhưng lại êm ái vô cùng . Chàng nhớ đôi lông mày nàng hay nhíu lại lo âu ,thỉnh thoảng nàng chặc lưỡi xót xa khi bàn tay vuốt nhẹ nhàng quanh cái trán chồng nóng hôi hổi .Nửa đêm, chàng tỉnh giấc mơ mơ màng màng... mắt hãy còn nặng trĩu mở không lên..chàng chợt thấy bóng vợ đi quanh thoăn thoắt bên chỗ chàng nằm. Sợ nổi gai ốc, chàng không dám hé mắt ra nữa,rồi môi chàng bỗng được tiếp thêm nước, "nước thật" hẳn hoi , chàng nuốt ừng ực, nghe nước chảy mát rượi trong tim gan phèo phổi, rồi cháo thịt ở đâu đút vào miệng chàng, khiến chàng mở bừng mắt dậy . Thì ra đứa con gái chàng đã trở về nhà kịp lúc, chàng nhìn kỹ con gái, thấy nó đã lớn phổng phao ,dáng dấp thoạt nhìn giống y như Ngu Thị . Chàng tưởng vợ mình còn sống , nào ngờ thấy con gái chăm sóc mình , chàng càng nhớ vợ hiền, chàng tủi thân nắm bàn tay con, khóc rống lên hù hụ như một đứa trẻ. Hai cha con cùng cám cảnh "mồ côi" ,nước mắt cha hòa nước mắt con chảy ràn rụa .....Chàng kêu to lên : Ngu Thị ơi ,nàng đâu rồi ,nàng đâu rồi ??...



Một bàn tay đập mạnh vào vai chàng ,lay lay chàng dậy . Chàng mở bừng mắt, Ngu Thị đang ngồi cạnh bên chàng , âu yếm nhìn chàng. Nàng hỏi : nằm mơ thấy gì mà chàng khóc lóc la hét dữ vậy chàng ? Nước mắt chảy ướt cả cái gối rồi kìa !.
Dư Sinh chẳng quan tâm đến gì hết ,chàng nắm lấy bàn tay Ngu Thị , bóp nhè nhẹ, mắt chàng không rời khỏi nàng . Có thật là chàng vừa trải qua một giấc mơ khủng khiếp không ?Hay là chàng đang mơ, trong mơ, thấy vợ mình hồi sinh sau cái chết có thật ? Chàng không dám buông tay Ngu Thị ra , cứ nắm chặt, nắm chặt, tưởng như nàng có thể vùng ra và lại biến mất vào hư không ,lìa xa chàng mãi mãi...
Cả ngày hôm đó Dư Sinh lẩn quẩn ở nhà với vợ con, mặc cho bạn bè kêu gọi , tin trông,tin đợi í ới ..., chàng xuống bếp ,an tâm thấy bếp vẫn gọn gàng ngăn nắp, cái "trách" đất vẫn còn y nguyên , cá đồng kho khô ,cong đuôi nằm xếp lớp trong đó thật hấp dẫn ! Ngu Thị thấy chồng lạ lạ, nhưng đã quen , thị cũng không nói gì , lẳng lặng làm việc của mình . Đêm hôm đó ,chàng vào buồng đợi vợ . Ngu Thị ngỡ chồng đã ngủ trước như mọi khi nên khẽ khàng đặt lưng cạnh chồng . Dư Sinh bất chợt dang rộng đôi tay ôm choàng lấy vợ . Hơi giật mình ,nhưng Ngu Thị vẫn sung sướng áp má lên vai chồng . Chàng nghe một mùi hương thoang thoảng quen thuộc vây quanh, nghe lòng bồi hồi xúc cảm . Lòng chàng tự hỏi :sao bấy lâu nay chàng lại nỡ quên đi người đầu ấp tay gối của mình ? Dù tóc đã có vài sợi bạc,dù da dẻ đã chùng, nàng vẫn là người luôn luôn kề cận bên chàng, mấy ngày qua trong một giấc mơ ngắn ngủi, không phải chàng đã suýt biến thành một người ăn mày xác xơ ,không một người thân không một chén cơm ,không một thang thuốc hay sao? Ôi ! chưa bao giờ chàng lại thấy vợ mình là tối cần thiết ,là một món quà quý giá mà số phận đã đem đến ban tặng cho chàng như lúc này . Dư Sinh nhắm mắt lại vùi mặt vào trong mái tóc vợ, hạnh phúc dâng trào.......
Sáng hôm sau ,Dư Sinh thức dậy sớm, giằng lấy đôi quang gánh vợ chuẩn bị đặt lên vai . Chàng đường hoàng đặt nó vững chãi trên vai mình, đi tới đi lui cho Ngu Thị thấy ra chiều rất đắc ý! Ngu Thị ngỡ chồng phát bệnh nặng, mặt mày hoảng hốt chực đỡ lấy quang gánh . Dư Sinh cười vang vang :hôm nay tôi đi bán cùng nàng một buổi chợ xem sao . Nói rồi ,chàng xăm xăm đi ra cửa ,nhắm hướng chợ mà thẳng bước .Ngu Thị tủm tỉm cười,lanh chân theo sát bên .
Mặt trời hãy còn e thẹn lấp ló nửa mặt nơi chân trời , hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, Dư Sinh pha trò rất có duyên khiến Ngu Thị cứ bật cười khanh khách mãi.Dư Sinh ngồi bên xem vợ bán hàng . Chàng nhớ lại buổi "chợ ế" trong giấc mơ , mỉm cười , vợ chàng nhìn ra dấu hỏi ,nhưng chàng đâu dại gì mà kể lại cho nàng nghe làm chi ? Đôi thúng gạo vơi dần ... Ngu Thị có "giang" buôn bán , nàng vui vẻ cân đong thoăn thoắt,miệng cười nói mời chào , khách quen hay lạ đều thảy vừa lòng vừa ý. Chợ vẫn còn đông ,đôi gánh gạo của Ngu Thị đã hết nhẵn, nàng vào chợ một lúc ,mua một ít gia vị mắm muối, và một cân thịt bò tươi ngon. Trên đường về với Dư Sinh ,nàng vui vẻ khoe với chàng : tôi mua cân thịt này chiều nay làm thức ăn ngon cho chàng mời bạn bè tới chơi đấy . Hôm nay lãi cũng khá khá . Dư Sinh cảm động nhìn vợ ,thấy cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên đầu mũi nàng, tự trách mình bấy lâu nay có mắt cũng như mù ....




Từ hôm ấy ,ngày nào chàng cũng đi chợ bán gạo với nàng. Chàng cố gắng san sẻ với nàng những việc nặng nhọc có thể .Chiều chiều ,nếu không gặp bạn bè,chàng hay cùng vợ đem ghế ra sân ngồi ngắm trời mây trăng sao . Đôi lúc khi bàn luận văn chương thi phú với nàng ,Dư Sinh mới chợt nhớ rằng xưa kia nàng cũng đứng đầu lớp về tài viết văn làm thơ đâu kém chàng . Đến khi lấy chàng và sinh con ,nàng như biến mình thành một con người khác, khiến chàng đôi lúc cũng xem thường và quên bẵng đi điều đó . Vợ chàng vẫn ân cần mời bạn chồng đến chơi nhà ,vì biết chồng rất quý mến bạn, dù trong thâm tâm ,Dư Sinh không còn quá ham mê quyến luyến bạn bè mình nhiều nữa . Chàng không còn coi bạn bè như là tất cả cuộc đời mình ,mà chính nàng -người vợ hiền suýt biến mất mãi mãi trong một giấc mơ đêm-mới là người sẽ cùng chàng đi chung trên con đường đời , người sẽ chia sẻ buồn vui cùng chàng mọi lúc mọi nơi.Chàng đã ngộ ra một điều: Không một người bạn nào của chàng ,dù có thương yêu quý mến chàng tới đâu ,lại làm được việc đó như nàng đã từng ! Hạnh phúc làm Ngu Thị trẻ ra ,tươi hơn . Dư Sinh ngây càng yêu thương nàng, họ mỗi ngày một gắn bó nhau hơn . Cuộc sống của chàng giờ đây như được vẽ ra trong một trang giấy mới, có vợ hiền luôn kế bên ,thỉnh thoảng lại được gặp bạn bè chén thù chén tạc, mọi người vẫn quý mến chàng và vợ chàng . Đôi lúc trong những đêm bất chợt trở giấc ,ngắm nhìn vợ ngủ say ,Dư Sinh hay mỉm cười nhớ lại giấc mơ lạ lùng hôm ấy , thầm cảm ơn "nó" ,vì nếu không giờ này chắc chàng vẫn hãy còn lạc đường lạc lối trong men say bạn bè , mà không hưởng được hạnh phúc vợ chồng như bây giờ chàng đang hưởng đây !


Dư Sinh đem nghiên ra chuẩn bị mài mực, chàng bỗng chợt muốn viết một bài thơ tặng vợ , lòng sung sướng nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của Ngu Thị khi đọc được thơ chàng , chiều nay ........

NTPK


No comments:

Post a Comment