Lao xao đám con nít
Hồn nhiên tuổi mười ba
Dù chúng con cũng đã ... già ,
Tóc vừa đen , vừa bạc ....
Nhớ ngày đầu tiên Thầy lên lớp
Thầy gọi : các con ...
Tiếng gọi sao thân thương ,
Nghe như Cha , như Mẹ
Thầy nói rất nhỏ nhẹ ,
Chẳng la rầy ai bao giờ
Mà chúng con răm rắp nghe theo ,
Và học hành nghiêm túc ...
* * * *
Cuộc mưu sinh bề bộn
Cuốn Thầy vào cuộc đời
Mà cuộc đời thì đâu dễ chơi !
Có khi còn cười ra nước mắt ....
Trên bục giảng , Thầy truyền đạt
Cho học trò , bằng cả cái tâm .
Giảng bài , Thầy luôn sợ hết giờ ,
Tội cho các con , không hiểu ...
Tuy hãy còn niên thiếu
Chúng con vẫn biết hết : lòng Thầy
Ngoài lòng yêu nghề mê say
Áo cơm ơi , có làm Thầy day dứt ?
35 năm xa cách
Chúng con đã gặp Thầy
Lũ học trò già - vẫn rất đỗi thơ ngây -
Hồn nhiên như con nít .
Thầy nghe chúng con ríu rít
Tưởng lũ trẻ 13
Ngồi khoanh tay nghe giảng bài
Thầy mỉm cười , vui lây ,
Mắt xa xăm , hồi tưởng ....
Học trò ... làm sao Thầy nhớ hết ,
Bao nhiêu khách qua đò ,
Chỉ có một bến sông ....
Và Người đưa đò tận tụy
Không quan san , vạn lý ...
Mãi 35 năm mới gặp lại Thầy ,
Ôm thầy lúc chia tay ...
Mắt Thầy ầng ậng nước ...
Bệnh già ... sao biết được
Càng thấm thía lẽ vô thường
Chúng con càng tự trách nhiều hơn,
Khi cứ lao theo cuộc sống
Và muôn nẻo áo cơm ....
Có giây phút nào ta lắng đọng tâm hồn
Nhớ da diết về năm tháng cũ ???
Thương kính tặng Thầy Thảo và các bạn của tôi !
Sài gòn , 23/3/2014
NTPK
No comments:
Post a Comment