'cookieChoices = {};'

Thursday, July 31, 2014

Lá và Cây




Gió muốn hỏi tại sao chiếc Lá lại lìa cành,
Khi cả hai đã từng khắng khít,
Sống chết có nhau trước muôn vàn bão táp
Mưa nắng cuộc đời, không một phút rời xa?
Chiếc  oằn mình, im lặng, quay lưng.
Sao Gió hiểu được tình yêu là mãi mãi?
Chỉ có Lá và Cây biết lòng trẻ lại,
Khi Gió hỏi về những kỷ niệm xa xưa,
Đã có một thời: Lá căng tròn nhựa sống trong mưa
Cùng vun đắp cho Hoa kia rực rỡ
Cùng Gió, cùng Trăng, cùng trăm ngàn Chim chóc,
 và Cây hát khúc xuân tình.
Như giọt sương sớm ngọt ngào,
Như hạnh phúc lung linh,
Như tháng ngày đông chưa bao giờ tồn tại,
Như phút bên nhau ngỡ là mãi mãi,
Cây đã nói lời thề thốt, yêu thương...
Có những trưa hè nắng cháy, đêm sương.
 mệt mỏi nhìn trời xanh bất tận,
Cây đã dịu dàng chở che, lo lắng,
Và truyền thêm nhựa sống trong đời.
Gió biết không,
 đã có những phút giây hạnh phúc tuyệt vời,
Để vàng đi trong đớn đau, trống rỗng...
Khi một ngày,



Cây không còn chở che, 
Cây không cho nhựa sống,
Cây khép chặt lòng mình với Gió biết không?
Lá đã đi tìm và càng thấy xa xăm
Vì tình kia của Cây đã cạn.


Hoàng hôn về rồi... mà sao trời vẫn sáng?
Để Lá thấu lòng mình đơn lạnh biết bao nhiêu.
Níu giữ làm gì vì Cây luôn ấp ủ một tình yêu,
Để mùa xuân sau lại thêm bao nhựa sống,
Để chở che, nâng niu, ôm ấp,
Để Lá non kia được căng mọng, xanh tươi.
Bởi vì Cây đã chẳng nghĩ đến một thời:
 và Cây có biết bao kỷ niệm.
Cây đã quên nhưng Cây không tìm kiếm,
Mặc cho  tái tê, rong rủi, quay về...
Có những mùa thu  đổ ngập đường quê,
Và hàng Cây khẳng khiu, câm lặng,
Có tiếng rì rào như lời ru nghẹn đắng:
" trút rơi nhiều đâu chỉ bởi mùa thu."

No comments:

Post a Comment