Ngày còn bé cùng bạn đến trường
Trên đường làng văng vẵng cánh diều bay
Trong gió sớm tiếng ê a của trẽ
Vẩn không ngăn được tiếng sáo diều
Trong khoãng không giửa trời và đất
Một cánh diều bay bổng giửa tầng không
Tôi cứ ngở cánh chim bằng sãi cánh
Chở hồn sầu trên cánh diều tuổi thơ
Và xa xa cũng có vài cánh diều
Trên trời cao diều của Mộng Mơ bay lượn
Với con sáo hay con rít lội sông
Nghe sao lạ như lời ca của gió
Tiếng sáo diều mê hoặc đến lạ lùng
Diều ơi bay đi bay lên cùng với bạn
Đừng để bạn buồn hiu quạnh cỏi thinh không
Hình như không vẩn còn chú diều khác
Một màu sầu trĩu nặng trên lưng diều
Nghe tiếng sáo như một lời câu chuyện
Cuộc đời buồn của Nguyễn Bính hồn thơ
Diều của ông mang nặng dấu ấn thời gian
Về hình ảnh của quãng đời cha đau khổ
Tiếng sáo diều lúc đục lúc trong
Khi trầm khi bổng lúc ngân vang
Như đời cha khổ vì tù nặng mang
Nhưng giờ thì tiếng sáo đã bay cao
Nhưng diều tôi lại tắt ngang tiếng rồi
Tuổi thơ đà vắng tiếng diều
Của ngày thơ ấu vào miền quê xa
Cuộc đời trôi nổi như cánh diều
Từ khi ba má cắt dây diều rồi
Cho diều tự bay trong ây trời gió lộng
Như hồn núi sông vang động bốn phương
Thăng trầm cuộc sống nổi trôi
Diều sầu bay mãi trong đời bão giông
Gió đưa sầu lặng lẽ bay
Từ từ lặng xuống ở miền Năm Căn
Xa rồi quỷ Tiếu và Mộng Mơ
Diều Sâu bươn chải trên trời gió cao
Hòa cùng diều bạn chăn trâu
Bay lên với bạn diều sầu buồn hiu
Nhưng may vẩn có một cánh diều
Sầu thương lơ lững ỏ trên bầu trời
Thôi thì có đở hơn không
Diều Sầu bay đến song song với diều
Cũng hay diều bạn không chê
Để cùng họa khúc Dấu Tình Sầu Mang
Sáo diều lơ lửng không trung
Buồn cho tiếng sáo nảo lòng Trương Chi
Hay là tiếng sáo của Nghĩa Đình
Để tìm tao ngộ giửa trời mênh mông
Biết sao tả hết nổi lòng
Tình thơ trong tiếng sáo diều làng quê
Lặng đi trong nổi nhớ quê
Quê nguời diều vẩn cất cao khúc sầu
Dù cho khác đất khác trời quê hương
Sáo diều vẩn giử điệu buồn miên mang
QKS -TMC
No comments:
Post a Comment