'cookieChoices = {};'

Wednesday, August 6, 2014

Bản tình ca đầu tiên



Anh viết cho em bản tình ca đầu tiên
Em nhớ không em ngày chúng ta còn ấu thơ
Em là cô bé thuở mới lớn
Bím tóc cài đầu, khăn vấn ngang
Trong đám chúng bạn em hiền nhất
Ngây ngô mắt buồn với trăng sao
Em cười chúm chím, hay dòm lén
Mỗi khi anh trộm bài ngóng sang
Những buổi ban trưa hoa phượng đỏ
Cầu thang chúng mình chạm bước chân
Em lẳng mắt buồn chen nước mắt
Có phải em mến khuôn hình của tôi chăng?
Anh thật hiền và ít nói
Chẳng thể lắm mồm, lẫn tán duyên
Chỉ lẳng lặng với dáng hình dong dỏng
Nét thư sinh với khuôn mặt trầm tư
Anh yêu màu sắc của Ti-gôn
Nét duyên thầm và bờ vai nhỏ nhắn
Rồi bữa ấy hoa phượng rực sân trường
Gió hồ hởi cuốn lá bay xào xạc
Anh nén lòng mình trao em dòng nhật ký
Em thì thầm rằng mình đã tỏ
Và dường như nhịp trái tim đã rung lên
Đôi mắt em sáng ngời ánh lửa
Em mỉm cười ngượng ngập rất khẽ
Trong hơi thở ngào ngạt hương bay
Rằng tình bạn vô tư đẹp như nắng
Có điều gì hơn nữa ẩn chứa đâu
Anh đỏ mặt mỉm cười tư lự
Ừ, mình cứ viết tặng thôi mà

Rồi bữa ấy đã đi vào kỷ niệm
Em lảng mình trong giờ học buổi thi
Cứ thỉnh thong chớp mắt như chợt nói
Ừ, đã hẹn hết mùa rồi tính sau
Thoảng ra trường ào mình vào cuộc sống
Anh lên đường ra tận nơi xa xôi, heo hút
Vì sự nghiệp, vì tương lai đất nước
Anh chẳng thể gặp lại được em tôi
Hôm chia tay cũng chẳng nói điều gì
Chợt nhận ra anh là người mềm yếu
Khờ dại thoắt tuột mất em tôi
Để em là cô giáo làng thầm lặng
Với giấc mơ, chân chất chiêm bao
Cứ mỗi lần lòng buồn anh lại thầm nhắc
Thuở nào chúng mình từng sóng đôi
Đẹp lắm, vâng chỉ còn ký ức
Đôi mắt em buồn, mơ màng ngắm tôi
Đẹp lắm nỗi mong manh hư ảo
Trong giấc mơ chập chờn vẫn một phần hơi ấm em tôi.


No comments:

Post a Comment