Căn nhà anh ta mua có đầy đủ tiêu chuẩn của một cuộc sống tạm gọi là văn minh, mà theo cách nói của dân chơi tự giới thiệu là điện mạnh, nước ồ ạt, và cái mồm có thể liên lạc được với mọi người trên thế giới. Nhưng chưa được thụ hưởng nền văn minh điện - nước - điện thoại bao lâu thì anh đã phát bệnh vì nó.
Đầu tiên, anh ta bị ông điện thoại hành: Vào lúc 1h30' sáng ngày X, anh ta đang làm cái công việc của người đàn ông yêu thương vợ thì bất ngờ, chuông điện thoại reo. Ban đầu, anh ta mặc kệ nhưng chuông reng reng không ngớt và không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ chấm dứt. Anh ta nghĩ, đây phải là một cuộc gọi khẩn cấp mới xảy ra vào giờ này, có thể là người nhà gọi điện đến để báo về tình trạng sức khoẻ của người mẹ già đang sống tại thành phố khác. Anh ta bỏ dở "công việc", lao về chiếc máy. Trong ống nghe, giọng một phụ nữ nhỏ nhẹ: "Xin quý khách vui lòng thanh toán cước. Nếu không, công ty chúng tôi sẽ cắt máy vào ngày...". Anh ta giận dữ gào lên: "Sao cô không báo cho tôi vào lúc khác? Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?". Giọng cô gái trong ống nghe vẫn đều đều một điệp khúc, không thèm nghe anh ta phản ứng; anh đâu biết đó là lời gài sẵn của máy. Anh ta ném chiếc điện thoại vỡ tan tành, và quay trở lại giường ngủ với một niềm thống khổ "lực bất tòng tâm" mới trải qua lần đầu.
Chưa hết, khi anh ta nhận giấy báo đóng tiền điện thoại thì phần gọi liên tỉnh lại ghi rằng anh ta có 3 cuộc gọi ra Hà Nội: một cuộc gọi vào lúc 1h29', một cuộc vào lúc 2h08' và một cuộc đúng vào 3h cho số máy 827..., mỗi cuộc có thời gian 15-30 phút. Khi đọc xong giấy báo tính tiền, vợ anh ta nổi đoá, gào lên: "Đồ khốn kiếp. Chỉ những người yêu nhau mới gọi điện thoại vào lúc 3h sáng. Ông gọi cho con nào?". Anh ta đành giải thích: "Có thể công ty điện thoại tính nhầm. Anh sẽ đi khiếu nại để làm rõ trắng đen", rồi xách xe đi ngay.
Công ty điện thoại nói rằng họ đã tính tiền đúng, vì máy tính chứ không phải người nên chính xác một cách lạnh lùng. Vả lại, "có thể anh không gọi nhưng anh để máy cho người ta gọi". Trời đất! Vào lúc 3h sáng ai mà vào được phòng ngủ của anh để gọi điện thoại chùa được nhỉ? Anh ta thua cuộc, lủi thủi ra về. Cô vợ bèn nói: "Anh đã đọc bài báo nói về một ông Việt kiều Mỹ đâm chết vợ mình chưa? Khi ông này giật mình thức giấc đã 3h sáng và phát hiện ra vợ mình đang nói chuyện với ai đó. Ông ta đâm đến 28 nhát dao". Cũng may là sau đó, vợ anh gọi lại số ở Hà Nội để tìm ra "con nào đó", nhưng số máy ấy lại của một... trại giam. Kể từ đó, mỗi khi nhận giấy báo đóng tiền điện thoại, người anh ta toát mồ hôi như tắm; ngay chỗ đầu gối, cùi chỏ là nơi không có tuyến mồ hôi mà nó vẫn chảy như nước máy. Bệnh này, y văn thế giới chưa hề ghi nhận.
Ông điện thoại hành chưa dứt đã đến phiên ông điện. Anh ta tổ chức đám cưới cho con trai đầu lòng. Vợ anh ta đi coi ngày tốt. Có người khuyên anh ta là phải coi cả ngày tốt (không cúp điện) của ông thầy... điện. Anh ta thận trọng coi cả hai ngày. Thế mà đến khi tổ chức đám cưới tại nhà thì điện vẫn cứ cúp. Căn nhà anh ta trở thành một lò... thuốc súng. Cô dâu: mồ hôi chảy ròng ròng, trôi hết son phấn, trông mặt như... phù thuỷ. Chú rể: người ướt mẹp như một dân chài. Các thực khách như đang ở phòng xông hơi. Trong khung cảnh đó, mẹ cô dâu châm một ngòi nổ: "Tôi đã nói với anh chị sui rồi. Tổ chức tại nhà hàng thì đâu có chuyện này. Cúp điện thì nhà hàng xài máy nổ... Chỉ tại hà tiện mà ra nông nỗi này!". Thế là một cuộc đấu khẩu xảy ra giữa hai họ. Kết quả: cô dâu được cha mẹ dẫn ra về để gả cho người khác. Sau cái đám cưới bất thành ấy, anh ta suy sụp một cách nhanh chóng, người lúc nào cũng như có dòng điện chạy qua.
Đòn cuối cùng khiến anh ngã quỵ là cú "đấm" bồi của ông nước. Em vợ anh ta lên thăm nhằm lúc vợ anh đi chợ vắng nhà. Đường xa bụi bặm, cô em vợ bèn đi tắm. Bỗng nhiên trong buồng tắm, cô ta nói vọng ra: "Sao nước máy thành phố hôi mùi nước cống vậy anh? Nó không như nước giếng quê mình". Anh ta hơi ngạc nhiên, nhưng nhớ ra rằng đường ống dẫn nước đôi khi bị vỡ, nước cống lẫn vào nên có mùi kênh Nhiêu Lộc. Chưa kịp giải thích, bỗng cô em vợ la lên: "Chết em rồi! Cúp nước rồi! Người em đầy xà phòng và nước cống. Làm sao đây?". Cuối cùng, cái sự tắm nửa chừng cũng được giải quyết: anh ta ra tiệm tạp hoá mua một bình nước khoáng 20 lít cho cô em vợ tắm tiếp. Ngay lúc ấy, vợ anh ta về. Kết quả: anh ta không bị 28 nhát dao như chuyện ngụ ngôn mà vợ đã kể, nhưng sự tru tréo ghen tuông suốt ngày của vợ, và tin đồn về một tay dê cụ muốn "tòm tem" cả em vợ khiến anh ta phát điên - ngồi tại chỗ và suốt ngày chỉ lẩm bẩm: Điện! Nước! Điện thoại!.. rồi lấy tay tự thoi vào mặt mình. Người ta đưa anh đi nhiều bệnh viện nhưng không chữa khỏi.
Cô vợ anh vốn là người mê tín nên nghĩ chồng bị ma hành, bèn đem đến chữa trị ở một ông thầy pháp. Ông ta từ chối, bảo: Nếu bị ma thường hành thì trị được, còn ma... độc quyền thì đành chịu thua!
No comments:
Post a Comment