'cookieChoices = {};'

Tuesday, August 5, 2014

Nhớ ngày tựu trường



Sáng nay giở lịch mới giật mình, hình như ngày mai là ngày tựu trường thì phải. Đã bao lâu rồi không có cảm giác về ngày tựu trường?! Chắc không lâu lắm, nhưng cũng đủ để lên được những con số của năm.

Nhớ quá, hồi tôi vào lớp Một, một mình bước đến trường, không ai dắt tay cả, khác hẳn với bạn bè bên cạnh, đơn giản vì ba mẹ tôi bận rộn, không thể đưa tôi đến trường, vậy thôi. Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, mọi thứ muốn đến thì đến thôi mà. Như một vài người khác, tôi chưa bao giờ có cảm giác gì khi thấy cô giáo thướt tha trong tà áo dài, và càng chẳng có gì run sợ trước những người thầy có vẻ nghiêm khắc. Ngày xưa đi học vui lắm, chẳng bao giờ lo đến bài vở, thế mà năm nào tôi cũng đứng đầu khối, thầy cô khen với mẹ rằng tôi thông minh lắm. Không biết tôi có thông minh thật không, chỉ biết là tôi chẳng bao giờ phải học bài ở nhà, chỉ khi đến giờ truy bài mới lôi vội ra mà học thôi, vậy mà biết bao năm trời, những con điểm cao xếp chồng trên vở, chẳng phải để hãnh diện, chỉ để chứng tỏ với cô bạn chăm chỉ học cùng bao năm trời rằng: nếu tôi chịu khó học hành thì còn bỏ xa bạn nhiều hơn đấy chứ. Thật là trẻ con! 

Tôi thích tự bao vở cho mình, Toán – Lý – Hoá – Anh – Văn, 5 môn này lúc nào cũng phải được bao bằng những màu hình riêng biệt, những môn phụ khác thì được bao cùng một loại; như thế, mỗi khi nhìn vào kệ sách tôi sẽ dễ dàng lấy ra ngay 5 môn chính. Ngồi bao vở cũng là một cái thú, có những khi ngồi đau cả lưng, quăng một đống tập như thế rồi ngã lưng ra giường, chốc chốc bò dậy bao tiếp một cuốn, vậy mà thấy vui. Sách mới càng thích hơn, tôi thích lôi tất cả cuốn sách mới ra ngồi đọc, dù đó là Sinh, hay là Sử, đọc chưa hẳn là hiểu, nhưng đấy là thói quen & sở thích mà thôi, chẳng cách nào giải thích được. Dụng cụ học tập thì còn hay nữa, tất cả đều phải mới, phải thật đẹp, bút bi đầu 0.5 thôi và thơm đậm hương trái cây, bút chì phải là dạng ngòi chừng 0.1 đến 0.25 để kẻ những đường thanh mảnh, gôm pentel lúc nào cũng trắng tươm, thước kẻ phải dài, cứng để tôi còn sử dụng làm… vũ khí, còn nhiều nhiều nữa lắm mà chắc chẳng thể nào kể hết được. 

Những ngày cắp sách trôi qua thật nhanh, ừ thì 15, 16, 17, tiếc thay là tôi đã không cảm nhận được cái gọi là tháng ngày gian nan như những đứa cùng lứa, vì tôi học hành kiểu tài tử quá, không bao giờ cho nó là quan trọng; chẳng biết là tốt hay là xấu. Đôi khi bây giờ nhìn lại, thấy những cô cậu 12 học tối mặt tối mũi lại nhủ thầm, "Khi mình học 12 có như thế đâu, chỉ vui với chơi thôi mà!". Chậc, giá như được quay lại năm tháng đấy, tôi sẽ cố chăm chỉ một lần xem, để thử cảm giác bận rộn ấy xem Tuy nhiên, có một điều tôi vẫn lấy làm… tự hào là những bản kiểm điểm của bao năm học ấy tôi vẫn còn giữ lại, nhiều đến mức không thua xấp bài kiểm tra, có lần về thăm cô, cô bảo "Nhớ em không phải vì em học tốt, mà nhớ em vì những sai phạm ngớ ngẩn của em". Bao giờ cũng thế, tôi cười sung sướng, vì bởi lẽ, nó là kỷ niệm riêng của tháng năm học trò trong tôi…

No comments:

Post a Comment