Tuesday, August 26, 2014
Tấm Bưu Thiếp Cuối Cùng
Phương Nam, nơi những cánh chim tìm về trốn cái lạnh thấu gan trời Bắc thì con người phải chống đỡ với những cơn mưa như trút nước. Có lẽ, mưa chính là đại từ phổ biến nhất ở đây lúc này. Mọi lý do, mọi cuộc gặp gỡ và có lẽ là cả chia ly đều bắt đầu từ nó. Thành phố mưa ảm đạm chưa từng thấy và nơi trú ẩn an toàn nhất cho con người chính là căn nhà nhỏ ấm áp và bình yên.
Lúc này, ở phía đông thành phố, một chiếc bóng màu đen lạnh lẽo in trên tường, tương phản với ánh sáng rực rỡ của chiếc đèn nê ông sưởi ấm căn phòng. Một mình Tiểu Minh lặng lẽ ngồi tmột góc, bản Secret garden dang dở ngân nga trên loa máy tính. Anh ngồi đó chắc cũng đã vài tiếng đồng hồ. Cái bóng gần như không cử động trong thời gian đó.
Trời vẫn mưa, một khuôn cười rạng rỡ trong tấm bưu ảnh cũ ở trên bàn. Trong tấm bưu ảnh đó, lẫn giữa đám thanh niên Nhật bỗng xuất hiện một con người hoàn toàn khác, một nét đẹp khác, điệu cười, trang phục của cô và khuôn mặt xinh đẹp ấy đến từ một nền văn hóa khác. Anh không nhớ mình đã nhìn vào tấm bưu ảnh đó bao lâu rồi nhưng anh vẫn nhớ như in cái tin nhắn cuối cùng định mệnh ngày đó. Không ai trong số những người bạn của cô và đặc biệt là anh có thể quên được…
10h tối giờ Việt Nam, điện thoại của anh đổ chuông rất nhiều lần, trong khi anh phải chống chọi với cơn mưa tầm tã thứ 1000 trút xuống thành phố, anh vội vã bước vào nhà, những giọt nước mưa còn lại nhỏ xuống sàn, bám vào tay nắm cửa, chạy dài qua tóc xuống mặt lạnh toát. Tim vẫn còn đập liên hồi vì cuộc chiến với cơn áp thấp, dòng tin nhắn lờ mờ hiện lên trên màn hình đã bị những giọt nước mưa vô tình làm mờ đi: “Em sắp trở về Việt Nam, bác sỹ nói em bị bệnh rất nặng. Em sợ, tại sao lại là em. Tại sao Chúa lại chọn em. Em không thể, em đã khóc rất nhiều. Em rất nhớ anh”.
Ngoài kia, gió đang gào lên từng cơn, tiếng rít lạnh băng như tiếng gầm của một con quái vật dễ khiến người ta sởn gai ốc. Cái bóng trên tường đã bắt đầu di chuyển. Lướt qua bức tranh phong cảnh mùa thu treo trên tường. Đám lá vàng ma mị trong đêm mưa. Cái bóng di chuyển ra gần cửa kính. Ở bên ngoài những điểm sáng và tối chen lẫn vào màu trắng của mưa. Thành phố của kẻ cô độc như Tiểu Minh trở nên lạc lõng và vô hồn.
Thế nhưng, có một người lại rất thích mưa. Chỉ có mưa mới khiến cho cô có cảm giác bình an và được che chở. Và trên thế gian này, cũng chỉ có cô là người có khả năng trả lại bình yên cho kẻ cô độc kia.
Hai năm trước
Trong khi Tiểu Minh đang cặm cụi với đống đồ quyên góp cho trẻ em trong một chương trình từ thiện mà anh tổ chức, thì bỗng đâu có một giọng nói con gái cắt ngang sự tập trung của anh. Giọng nói ấy bắt đầu bằng hai từ cộc lốc:”Chào anh”.
Tiểu Minh còn chưa hiểu chuyện gì. Anh quay mặt sang ngơ ngác tìm xem kẻ kiêu hãnh đó là ai thì gần như, có thể nói là ngay lập tức khuôn mặt thanh tú và đôi mắt quyến rũ của kẻ kiêu hãnh đó đã khiến anh liêu xiêu. Và Tiểu Minh gần như hét toáng lên khi biết đó là Hạ Vi – kẻ giấu mặt bấy lâu nay vẫn âm thầm thay mặt tổ chức của cô ủng hộ cho những chương trình của anh. Đến hôm nay, cô đã hoàn toàn lộ diện. Và tất nhiên cô sẽ phải đối diện với hàng vạn câu hỏi tới tấp của Tiểu Minh để giải đáp cho cách hành động bí ẩn của mình.
Hạ Vi không chỉ sở hữu một khuôn mặt thanh tú, mà vũ khí hủy diệt của cô lại chính là giọng nói. Cái chất giọng lai của một kẻ sinh ra và lớn lên ở thủ đô nhưng đã pha chút nắng phương nam sau nhiều năm sinh sống ở đây trở nên đầy mê hoặc. Sự mê hoặc của nó chẳng khác nào giọng nói của cô phát thanh viên chương trình âm nhạc buổi sáng trên radio, có thể lôi tuột người ta đi theo giai điệu sau mỗi lần cô cất lời. Hôm nay, chính thứ vũ khí đó đã hạ gục Tiểu Minh. Thần tình yêu hôm nay có lẽ đã làm nhiệm vụ với một chiếc gươm thần sáng. Bởi thế mới trút xuống nhân gian thêm một tiếng sét ái tình.
Trước đó dù chưa một lần gặp mặt, nhưng Tiểu Minh biết khá rõ về cô. Họ quen nhau qua một người bạn, người đã mang thông tin chương trình của Tiểu Minh đến với Hạ Vi. Người bạn đó còn không quên dành hẳn một ngày để giới thiệu về Hạ Vi với Tiểu Minh. Nhờ thế mà anh mới biết rằng, cuộc đời đã có lúc không công bằng với Hạ Vi, đôi mắt trong veo ấy đã từng có những ngày ướt đẫm…
Hạ Vi sinh ra và lớn lên ở Thủ đô, ngày cô 7 tuổi cha mẹ cô đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn để lại Hạ Vi còn quá ngây thơ để thấu hiểu được nỗi đau quá lớn trong đời, đứa bé non nớt ấy đã may mắn thoát khỏi tai nạn vì đã được gửi vào lớp học. Nhưng những giọt nước mắt ngày đó sẽ mãi mãi theo cô cùng với nỗi cô đơn sâu thẳm đến suốt cuộc đời. Ngay sau đám tang của cha mẹ, một người họ hàng xa đã nhận nuôi Hạ Vi, họ gọi cô là con, và yêu thương Hạ Vi bé bỏng ngày ấy hơn cả con đẻ của mình. Cha nuôi của cô vì không muốn con gái phải đụng chạm với quá khứ, đã gửi cô sang Nhật ngay năm nhất đại học. Để Hạ Vi sẽ không bao giờ phải nhìn lại những mất mát ngày xưa.
Đất nước huy hoàng mà người ta vẫn biết đến với hoa anh đào và những võ sĩ Samurai huyền thoại đã đã lấy đi của Hạ Vi 3 năm trời miệt mài trên sách vở và dự án. Càng ngày Hạ Vi càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ, và trải niệm hơn. Nhưng mỗi ngày trôi qua bên trời xứ lạ là thêm một ngày nặng trĩu nhớ quê hương, cô không thể tiếp tục bất kì mối quan hệ nào. Cô về nước ngay sau khi nhận kết quả tốt nghiệp. Bỏ mặc cô bạn cùng phòng 3 năm đã khóc suốt một đêm vì giữ cô ở lại.
Hạ Vi về nước, bước sang một trang mới của cuộc đời với việc gia nhập vào phòng đối ngoại của một hãng thời trang quốc tế, cô cũng đồng thời đóng vai trò cố vấn và trợ lý cho một số tổ chức nhân đạo lớn. Điều đó đã mang cô đến gặp Tiểu Minh. Trước khi họ gặp nhau, trong suy nghĩ của Hạ Vi thì Tiểu Minh là một mẫu người thu hút phụ nữ, một kẻ thân thiện và tốt bụng hết mức ngay cả những lúc không cần thiết, và nhất là lại sở hữu một khuôn mặt rất nam tính. Chính Hạ Vi cũng đã bị say nắng trong lần gặp đầu tiên ấy.
Chỉ đến khi cô nhận ra mình đang nắm tay anh trên con đường liễu rũ bao quanh hồ lớn nằm ở trung tâm thành phố cô mới thực sự nhận ra mình đã bị tình yêu đánh gục từ lúc nào. Họ đã cầm tay nhau như thế đi hết từ những con phố nhỏ, băng qua dãy cửa hàng băng đĩa treo đầy những áp phích nhạc mới. Băng qua những hàng quán trưng bày những đồ ăn đủ sắc màu, 1h, 2h và cả một buổi chiều hai con người ấy đã đi cùng nhau như vậy. Cả cô và anh đều không nhớ mình đã nói với nhau những chuyện gì. Con đường chiều rợp lá mùa thu. Trong suốt những ngày đó cô và anh đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu bến bờ hạnh phúc. Tình yêu của Hạ Vi và Tiểu Minh đã đi vào cả những trang nhật ký mới của Hạ Vi.
” .. Anh có biết là em thích mưa,
vì trong mưa sẽ không ai biết được là em đang khóc…
Đã có lần em nghĩ nỗi cô đơn sẽ theo em đi về vô tận…
Nhưng anh đã mang nắng đến bên em …
Phủ kín tâm hồn em, trái tim em ngập tràn hạnh phúc…
Giờ này em chỉ nghĩ đến anh…”
Ngày tháng .. năm … sắp tròn một năm kỷ niệm tình yêu,
Lại một cơn áp thấp nữa tràn về thành phố. Đường mưa như trút nước. Nước tràn ngập mênh mông khắp mọi nơi. Nhiều cây mọc hai bên đường đã không chịu nổi sức gió bật cả gốc chắn ngang đường. Trên radio người ta đang phát đi những cảnh báo nguy hiểm và hạn chế mọi loại phương tiện tham gia giao thông trên đường. Giọng cô phát thanh viên đầy xúc động và lo lắng khi đọc thông báo những chỗ nguy hiểm. Thế nhưng, Tiểu Minh dường như không hề để ý đến mọi thông báo đó. Anh vẫn lao xe vut vút trên đường. Chưa bao giờ anh thấy buồn như vậy. Có lẽ anh cũng không hiểu được rằng mình đang làm gì lúc này. Suốt con đường về, anh chỉ biết hỏi mình tại sao. Anh không thể hiểu được quyết định của Hạ Vi. Có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được. Có trách mình cũng không thể làm gì hơn lúc này. Bằng cả nước mắt và cả tình yêu cô dành cho anh Hạ Vi thuyết phục anh rời khỏi Việt Nam cùng cô nhưng anh đã không đồng ý bởi anh chưa bao giờ sẵn sàng cho điều đó…
Ngày đưa Hạ Vi ra sân bay, Tiểu Minh nắm chặt tay cô đi đến tận lúc ra cửa soát vé. Họ nhìn nhau hồi lâu, cô lao đến ôm anh, anh lẩn tránh một cái ôm nghẹt thở như mọi lần. Con đường về của anh ngày đó dài bất tận. Anh những tưởng rằng mọi cánh cửa gần như đã đóng lại vì thiếu cô.
Những ngày sau đó, Hạ Vi không liên lạc nhiều với anh, vì mỗi lần như thế là cô không ngăn được nỗi nhớ, không ngăn được những giọt nước mắt. Cô không muốn ở lại thêm, có lẽ quá khứ đau buồn ngày nào đang trở vè gặm nhấm dần những tháng ngày trở lại. Cô lại ra đi, dường như không thể đối mặt với nó thêm một lần nào nữa. Và cô mong anh sẽ đi cùng cô. Hạ Vi vẫn thường xuyên gửi những tấm bưu ảnh chụp lại những nơi cô đã đi qua, tất cả đều rất đẹp , rất rạng rỡ. Đằng sau mỗi tấm cô đều không quên đề dòng chữ: “forever love…” – kèm theo đó là địa chỉ của cô, ngày giờ viết thư. Cô cũng thường xuyên dặn dò anh hãy kiên trì với lớp ngoại ngữ. Rồi anh sẽ sớm sang hội ngộ cùng cô. Tất cả những gì cô chờ mong chỉ có vậy.
Tiểu Minh đã in một tấm ảnh mà Hạ Vi chụp chung với những người bạn để lên bàn làm việc của anh để anh có thể thấy cô gần hơn. Anh cũng thường xuyên gửi thư điện tử cho cô, trừ khi quá bận vì công việc.
Cho đến một ngày, Tiểu Minh nhận được một tấm bưu ảnh của Hạ Vi, tấm cuối cùng mà cô gửi cho anh. Ở nơi cô đứng, xung quanh phủ đầy tuyết trắng, vẫn nụ cười ấy trên môi nhưng cô đã gầy hẳn đi so với trước. Đằng sau tấm ảnh Hạ
Vi đề:
“Em sắp chuyển nơi ở mới, em sẽ đi làm cho một công ty khác, cuộc sống của em giờ có quá nhiều biến động Tiểu Minh ah, khi nào ổn định em sẽ liên lạc lại với anh”.
Nhiều tháng trôi qua từ tấm ảnh cuối cùng ấy, Tiểu Minh dằn vặt mình trong đợi chờ và hàng ngàn câu hỏi. Tất cả những email anh gửi đi đều không có trả lời. Hạ Vi giờ đang ở đâu? Chỉ có những bức chân dung trên tường đang nhìn vào anh mà không một lời giải đáp. Anh trở về đúng nghĩa của một kẻ cô đơn. Ở nơi mà những kẻ cô độc muôn đời đang lạc lối….
Trích nhật ký Hạ Vi trước khi rời Việt Nam:
“Tiểu Minh của em, lá thư này sẽ chẳng bao giờ đến tay anh, cũng như lý do em phải đi mà anh sẽ không bao giờ biết, em không thể, không bao giờ muốn làm anh đau khổ. Em cũng không thể cầu xin anh hiểu và tha thứ cho em. Hôm nay, em chưa bao giờ thấy mình tuyệt vọng như vậy, chỉ mới buổi sáng thế giới của em tất cả là anh. Thì giờ đây em phải ra đi. Anh sẽ chẳng bao giờ tin nổi những gì ông bác sỹ ấy nói với em, chính em cũng vậy. Ung thư ư? Dù ông ta có an ủi em rằng, bệnh của em có thể chữa được ở nước ngoài thì em cũng không thể nào tin được. Nhưng tại sao lại là em? Em không thể, em sẽ phải đi…”
Đã có lúc Hạ Vi tưởng mình sắp rời xa thế giới, 3 tháng liền ở đất nước xạ lạ cô không còn gửi thư và ảnh cho anh. Chỉ đến khi không còn thấy mình có thể gắng gượng hơn nữa, cô đã làm một việc mà chẳng bao giờ cô tha thứ cho mình. Đó là nhắn tin cho anh….
Đó là một ngày trời mưa khắp mọi nơi khi Tiểu Minh nhận được tin nhắn của Hạ Vi.
Đêm ấy, trong giấc mơ anh đã thấy người mình yêu đang khóc. Anh tìm đến bên cô trong những ngày nắng vàng rực rỡ và Hạ Vi không còn cô đơn nữa. Thượng đế đã mang cô trở lại bên anh. Ở tại đây, ngay nơi loài chim thiên di tìm về trú ẩn, hạnh phúc đang đậu nơi bậu cửa dưới mái nhà của hai người yêu nhau.
NTP
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment