'cookieChoices = {};'

Sunday, August 3, 2014

Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu



Ngày nay, âm nhạc chiếm một phần quan trọng trong lĩnh vực giải trí. Nếu ai không am hiểu và theo dõi nhạc ngoại quốc sẽ cho rằng đó là một nhạc phẩm thuần túy Việt Nam. Thật ra đó là nhạc phẩm “Tell Laura I Love Her” với giai điệu rất phù hợp và ăn ý với lời ca bằng tiếng Việt, hoàn toàn khác biệt với nội dung. “Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu” được Nam Lộc coi là nhạc phẩm ưng ý nhất của anh suốt thời gian hoạt động trong phong trào nhạc trẻ lúc còn ở Việt Nam. 
Về trường hợp viết lời “Trưng Vương Khung Cửa Mùa Thu”, Nam Lộc cho biết đã lấy ý từ tên một đặc san do các nữ sinh Trưng Vương thực hiện vào đầu thập niên 70. Tính chất lãng mạn và mềm mại của tên đặc san đã khơi dậy tâm hồn nghệ sĩ nơi anh, một cựu học sinh Chu Văn An, với những mối tình thơ mộng cùng những hẹn hò của tuổi học trò. 





Thu trong tôi là những ngày nắng vàng buông, ươm lá vàng khô, rơi khắp lối đi về, những ngày tôi chợt lớn… Mùa thu lá rụng, mùa thu lá bay… cho tôi ôm vào lòng một chút bâng khuâng tuổi trẻ. Tôi thong dong đếm bước chân mình bằng những tiếng xào xạc mỏng manh… Và như thế, có đi đâu, những con đường rải lá vàng vẫn là chốn tôi tìm về, nơi cất giữ một ngăn yên bình cho trái tim tôi…

Thu trong tôi là những chiều nắng tắt, sắc vàng loang một góc trời, trầm buồn và ấm nóng… Bầu trời ấy khiến cho tôi những khi thơ thẩn nhìn trời rồi đứng mãi sững sờ… Thu trong tôi là phố đêm lấp lánh đèn sao, ấm không khí của một Tết trăng tròn, cho tôi sống lại một thời tuổi nhỏ. Cũng lồng đèn, cũng nhưng trò chơi con nít, cũng những lần níu tay mẹ đòi đèn ông sao, đèn con bướm… Một một khoảng trời hồn nhiên mới đó thôi mà xa.


Sương phủ rừng thu sáng tinh mơ 
Cây còn yên giấc mộng tình thơ 
Chim ca đánh thức hồn hoang dại 
Lá rụng xuyên cành cười ngẩn ngơ 

Đây tiếng hoang vu vọng rừng sâu 
Xa xăm huyền ảo gió đâu về? 
Nghe thu chuyển mình buồn điệp khúc 
Đời người lãng tử nghẹn ngào đau ! 

Bao lần rừng thu thay lá mới 
Dòng sông ngày cũ nước vơi đầy 
Đếm nhịp thời gian trôi lặng lẽ 
Lệ nào còn đó cứ tuôn rơi ... 
Sương đã tan rồi, sương mờ sương 
Bình minh loá dạng dưới sương mờ 
Ta ngỡ rằng sương còn giăng phủ 
Sương lạnh tâm hồn, nhớ người thương. 



No comments:

Post a Comment