Tuesday, September 30, 2014
Yêu xa....
Nhiều người nói, yêu xa là khổ, ai chấp nhận yêu xa là khờ, cố gắng vì yêu xa là vô ích.
Thỉnh thoảng trên phố bắt gặp những cặp đôi đi sát bên nhau, cùng cười, cùng nói, cùng nắm tay bỗng nhiên cảm thấy lòng mình lạc lõng vì nhớ tới ai kia đến đau lòng.
Người ta nói thế cũng chẳng sai. Ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Biết đâu được ở 1 nơi xa kia, người mà mình yêu tha thiết đang vui cười với ai khác. Biết đâu được mình đang cố gắng vì người ta nhưng người ta cứ nới lỏng tất cả. Biết đâu được một ngày mai đây lại là sự chia tay đầy nuối tiếc?
Yêu xa-hạnh phúc đơn giản chỉ là một tin nhắn của người yêu thương, không văn hoa, không màu sắc nhưng tràn đầy tình cảm. Là nhắc nhở, là hỏi han, là khuyên nhủ...
Hay gần gũi hơn là những cuộc thoại, được nghe giọng nhau, được nhận thấy những tiếng cười hạnh phúc hoắc tiếng thở dài mệt mỏi..
Chỉ là 1 câu 'nhớ ấy lắm' cũng khiến cho con tim đập thình thịch liên hồi.
Không có những vòng tay ấm, không có những nụ hôn ngọt ngào, món quà xinh xinh cất giữ trong chiếc hộp cũng không biết bao giờ mới gửi được cho người ấy. Tất cả đôi khi cứ hòa quyện với nỗi mong đợi tạo thành một thanh chocolate đắng.
Nhưng người yêu dấu à, vị đắng ấy chỉ tồn tại chốc lát trên đầu lưỡi thôi rồi mới bắt đầu xuất hiện vị ngọt chạy thẳng vào trong tim.
Ai hiểu được cho những nỗi đợi chờ mong manh ấy? Có đôi khi một mình trên phố, chân cứ bước và tâm trí cứ nghĩ về ai đó. Miệng vu vơ 1 câu hát tưởng đã xa xôi lắm:
'Near, far, wherever you are...
I believe that the heart does go on...'
(Gần, xa, hay bạn ở bất cứ nơi đâu/ Tôi vẫn tin rằng trái tim còn đang tiếp tục..)
Cứ thế, từng ngày dài trôi qua thật chậm với những yêu thương xa cách, với nỗi nhớ, nỗi suy tư. Tự nhủ lòng mình phải bận rộn lên, đừng quá thừa thời gian nghĩ tới người ấy. Nhưng sau những mệt mỏi vì công việc, nằm vật ra giường với những ngổn ngang, chợt trách tại ai đó mà mình phải thế này. Tủi thân ghê gớm. Để rồi khi nhận được tin nhắn yêu thương, nước mắt cứ tự lăn xuống vì nhớ, vì buồn.
Khổ như thế, buồn như thế, nhưng vẫn chẳng thể dứt bỏ. Nỗi nhớ vẫn đeo đuổi từng ngày.
Yêu xa là thế. Có khi ngẩn ngơ so sánh người yêu có giá trị bằng chiếc điện thoại. Cũng đúng thôi, là như nhau cả. Nhiều lúc nỗi nhớ cứ mãi dày vò, muốn gặp nhau đến quay quắt mà cũng chỉ có thể gọi cho ai kia mà thút thít: 'nhớ khủng khiếp'
Thế mà trái tim vẫn gan dạ đến khó lường, không thể nói nổi 1 từ chia tay, vì biết rằng mình yêu người ấy nhiều lắm. Dù cuộc sống còn nhiều những khó khăn, nhưng sự xa cách trong tình yêu lại làm ta nỗ lực và cố gắng hơn.
Đơn giản là cứ yêu thôi, vì chẳng có con đường nào lại luôn được chiếu sáng và bằng phẳng.
Yêu lắm ấy những phút giây hạnh phúc ngắn ngủi, những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối. Có lẽ những yêu thương xa xôi ấy đã giúp cả 2 trân trọng nhau hơn.
Mặc cho ai nói hay chê trách thế nào thì trái tim vẫn cứ hướng về một ai đó. Tự dặn lòng sẽ phải cố gắng hơn vì những lời hứa, những dự định tốt đẹp đã vẽ ra.
Chấp nhận yêu là chấp nhận những khó khăn và thử thách. Suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ muốn nói 1 câu:
I LOVE YOU SO MUCH
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment