'cookieChoices = {};'

Wednesday, October 8, 2014

Ăn quà vặt ở Saigon

1. "Cóc ổi mía ghim"


Chẳng đứa trẻ nào lớn lên dưới cái nắng oi ả của Sài Gòn mà không ăn qua "cóc ổi mía ghim". Ai chẳng nhớ những ngày tuổi thơ, lang thang trước cổng trường sau giờ học? Những xiên "cóc ổi mía ghim" được bày bán lấp lánh như nắng lúc nào cũng tỏa ra một sức hút mãnh liệt, trở thành món quà vặt quen thuộc với bất cứ đứa trẻ nào. Cái món đơn sơ, giản dị đến... bình thường ấy có một sức sống dai dẳng đáng ngạc nhiên, vắt từ thập kỷ này qua thập kỷ khác, là món ăn yêu thích của cả thế hệ ông bà. Chẳng ai nhớ được "cóc ổi mía ghim" có từ lúc nào, nhưng theo vài người lớn tuổi và sống lâu năm ở Sài Gòn cho biết, từ trước Giải phóng đã thấy nhiều hàng thế này được bày bán ở khắp các chợ và trên nhiều con phố. 




"Ngày xưa người ta chỉ bán có 3 món đó là cóc, ổi và mía chặt khúc thôi. Thời đấy mấy quả cóc, quả ổi không có bỏ bọc, xếp túi như bây giờ, mà là được ghim vào những đoạn tre rồi xếp chồng lên nhau, nên vì thế mà người ta hay gọi đó là hàng "cóc ổi mía ghim" mãi cho đến tận bây giờ" - 


















 2. Cóc xẻ

Ngoài Bắc hay trong Nam đều có rất nhiều. Nhưng người Sài Gòn lại thích ăn cóc sống hơn cóc chín. Cái vị chua dôn dốt, cái dai dai, giòn giòn, cái ngọt dịu vương vẩn đầu lưỡi của trái cóc sống có thể kết hợp với nhiều loại nước chấm như mắm đường, mắm ruốc, muối ớt, muối tôm... Ăn vào vừa chua nhíu mắt, vừa cay xé lưỡi, chỉ nghĩ đến thôi đã đủ để cánh con gái ứa nước miếng rồi.


3. Quả xay

Cũng giống với hàng "cóc ổi mía ghim", quả xay rừng đen, có vị chua chua, ngọt ngọt này đã từng là ký ức thời học sinh của rất nhiều người Sài Gòn.


Loại quả này lạ từ bên trong cho đến bên ngoài. Vỏ bọc màu đen và mềm mịn như phủ một lớp nhung, bên trong phần thịt lại tơi xốp, vừa bỏ vào miệng như thể tan ngay dính lấy lưỡi, nhưng phần hạt thì lại vô cùng cứng và chắc như đá.
 

Trước đây quả xay được bán nhiều hơn bây giờ rất nhiều, đặc biệt là ở trong lẫn ngoài trường học. Hồi xưa mình đi học là đạo món này. Lúc đó  1 bịch nhỏ xíu chừng hơn chục trái, mình hay mua trong căn tin ở trường rồi ra ngoài nhâm nhi với mấy đứa bạn. Khổ nhất là những lúc đầu mùa với cuối mùa quả hay bị sâu hoặc sượng. 



Có khi mua nguyên bịch chỉ ăn được có vài trái, còn lại phải bỏ hết nhưng vì vị của nó rất ngon, có chua có ngọt nên ăn hoài không thấy chán.

Tuy nhiên để ăn được quả này thì hơi bị mất thời gian, vì một năm xay chỉ rộ lên 1 mùa duy nhất đó là vào khoảng tháng 7 đến tháng 9 dương lịch. Đến khi hết mùa thì gần như chẳng còn ai bán. 


4. Xoài xẻ

Chẳng ai ở Sài Gòn mà chưa thử qua món xoài xẻ.


đây là món "thần thánh" chuyên gia góp mặt trong những buổi trò chuyện của mình khi ra ngoài phố. Hầu như ở bất kỳ chỗ nào có thể ngồi chơi, tám chuyện như ngoài công viên, quán nhậu, hàng ăn,... cũng đều có người đến mời mua với chất giọng miền Nam ngọt như mía lùi. 

5. Các loại trái cây ngâm đường

Cá với bạn là chẳng có đứa con gái nào cầm được lòng khi đi qua những xe hàng bán trái cây ngâm đường. Gì chứ chỉ nhìn những trái cây chín mọng, cắt bổ ngang dọc thành từng lát to, ướp trong thứ nước đường màu hổ phách, thêm lát ớt to đầy hương vị, chỉ thế thôi cũng đủ để bạn bối rối, thèm thuồng, khi chúng giăng ra đủ những hương vị nào chua, nào ngọt, nào cay, nào mặn... vào trí tưởng tượng của ai trót nhìn vào.  



Được ngâm trong nước đường khoảng vài ngày, vậy nên chất ngọt từ nước đường cũng đủ ngấm vào từng thớ thịt , trung hòa vị chua một cách dịu dàng và tinh tế, đôi khi còn xen lẫn cái cay xé từ ớt, tạo nên món trái cây bình dân nhưng lại mang đầy hương vị. 




Cứ thử tưởng tượng mà xem, vào buổi trưa Sài Gòn nắng gắt, hanh hao mà có được một ít xoài, cóc và me ngâm thế này đã được ướp lạnh thì chẳng ai nỡ đánh đổi với bất cứ thứ gì. 

6. Chùm ruột, xay, me ngào 
Với những loại trái quá chua thì người Sài Gòn thường dùng nhiều cách khác nhau để chế biến chúng trở nên dịu hơn, hợp khẩu vị hơn. Thay vì xoài, cóc,... được ngâm trong nước đường thì một số món như chùm ruột, xay hay me sẽ có cách khác như ngào mật ong, muối ớt hoặc đường. 

Những trái cây đó được tách hạt, xắt nhỏ cho vừa miệng, rồi ngào lên với mật, với muối hay đường, tạo thành một lớp keo mỏng phủ bên ngoài màu hổ phách óng ánh. Cắn một miếng thấy mềm mềm, dai dai chua dịu dàng, thế rồi bạn cảm nhận được lớp mật ngào bên ngoài mỏng tang, thơm ngậy, tất cả quyện vào thành một tổng thể hương vị giản dị nhưng chẳng thể hoàn hảo hơn. Vừa có chua dịu, vừa có ngọt sắc lại có thêm cái tê tê của vị cay, khiến ta đã ăn một chỉ muốn ăn hai, ăn ba và ăn mãi cho đến khi chẳng còn sót chút nào ở đáy hộp. 





No comments:

Post a Comment