Tuesday, October 14, 2014
Bạn cũ
Hôm đó, ở siêu thị Quân gặp lại cậu bạn cũ thời cấp Ba. Hồi đó hai đứa không thân nhau lắm, thậm chí Quân phải mất một lúc để nhớ tên, nhưng bạn cũ gặp lại cũng tay bắt mặt mừng, rồi ngồi uống cà phê ôn lại chuyện xưa, điểm lại những gương mặt mà bây giờ không còn nhớ rõ đường nét ra sao nữa. Quân không còn nhớ cậu ta ngồi ở vị trí nào trong lớp, hay đã làm điều gì hay ho, học giỏi môn gì hay tệ môn gì. Nhưng một điều Quân nhớ rất rõ : cậu ta là bạn thân của Trâm Anh, và theo như cậu ta kể thì đế giờ vẫn còn giữ liên lạc với bạn ấy, nếu không muốn nói là thường xuyên. Đó là điều duy nhất Quân quan tâm ở cậu ta.
Quân xin số điện thoại của Trâm Anh. Suốt một buổi chiều, hết cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, suy nghĩ xem có nên gọi hay không.
Cuối cùng thu hết can đảm, Quân nhấc máy.
- Alô, Trâm Anh nghe. Một cảm xúc kì lạ trào lên. Quân không biết phải nói gì khi nghe lại giọng nói quá đỗi thân thuộc mà đã quá lâu cậu không được nghe lại.
- Alô, xin hỏi ai đấy ạ?
– Trâm Anh có vẻ sốt ruột và một chút đề phòng.
- Mình đây. Quân.
- Quân? Xin lỗi, bạn nói rõ hơn được không?
- Bạn cùng lớp thời cấp Ba đây. Trâm Anh à lên một tiếng. Tiềng à khiến Quân lấy lại tự tin về vị trí của mình trong trí nhớ của cô bạn.
Từ hôm đó, thình thoàng Quân nhắn cho Trâm Anh vài tin nhắn ngắn về thời tiết, mẩu chuyện hài, hỏi han thông thường, chúc ngủ ngon, chào ngày mới… Đôi lúc, cô bạn trả lời lại hoặc không. Rồi một ngày, cậu không nhắn nữa. Nói ra thì hơi…chuối, đó chỉ là chiêu gây ấn tượng kiểu “hụt hẫng” cho đối phương mà Quân tự đúc kết được. Những tin nhắn lặp đi lặp lại sẽ trở thành một thói quen, Rồi đột nhiên một ngày không nhận được nữa, họ sẽ thắc mắc tại sao, cảm thấy thiếu một cái gì đó. Và đó là lúc họ nhận ra họ nhớ bạn . Thế là bước đầu của kế hoạch sẽ thành công. Cho điện thoại nghỉ ngơi được một khoảng thời gian, chắc mẩm đã đến lúc kết thúc giai đoạn một. Quân cầm điện thoại lên, quyết định đến lúc nên gặp mặt rồi. “Hôm nào bạn bè gặp nhau đi” “Ừ, được thôi” Chỉ chờ có thế, Quân nhắn vội thời gian và địa điểm.
Không phải tự kiêu, nhưng Quân biết mình luôn có nhiều “fan”. Ngoại hình ổn, học hành “ngon”,tài lẻ cũng vài “món” đàn, hát lại là trung tâm của tuyển bóng rổ trường nữa. Ngoài ra Quân còn ăn nói lưu loát và hài hước. Quân biết, theo cách này hay cách khác, có nhiều bạn gái thích mình thời cón học trung học. Có người thể hiện điều đó ra cho cậu thấy, cũng có những cô nàng nhút nhát chỉ giữ điều đó cho riêng mình nhưng không thể thoát khỏi cặp mắt cú vọ của mấy bà tám. Trâm Anh thuộc dạng thứ hai. Trâm Anh trong trí nhớ của Quân là một cô bạn không đảm nhiệm vai trò gì nổi bật trong lớp, cũng không hát hò nhảy nhót, không xinh lung linh, không nắm tóc đánh nhau với con gái lớp khác. Điều khiến Trâm Anh không mờ nhạt rồi chìm hẳn là vì cô nàng là mọt sách chính hiệu. Hầu như lúc nào cũng dành thời gian rảnh để đọc một cái gì đấy. Nghĩa là cô bạn nổi bật nhưng theo một cách không “cool” cho lắm. Thật ra Trâm Anh cũng khá xinh nhưng thoạt trông lại nhàm vì thường hay tết bím tóc để qua một bên và đeo kính cận. Cách mà Trâm Anh biểu hiện tình cảm đặc biệt với Quân rất nhẹ nhàng. Đôi lúc, cậu phát hiện ra cô bạn đang nhìn mình, khi bị cậu phát hiện thì vội vã quay đi. Đôi lúc Quân lười, nhờ Trâm Anh chép bài giùm, cô bạn cũng đồng ý. Đôi lúc tiện thể , Quân nhờ vả Trâm Anh ghé căng-tin mua cho cậu chai nước sau khi chơi bóng đến ướt cả áo, Trâm Anh cũng không bao giờ từ chối. Thật ra không phải mỗi mình Quân, bạn bè nào nhờ giúp đỡ, cô bạn đều giúp trong khả năng có thể, nhưng nếu là giúp Quân thì sẽ cẩn thận hơn. Trâm Anh thật thà và hiền lành, luôn tử tế với mọi người đến tội nghiệp. Quân không biết rõ những bạn khác thì sao, nhưng nói trắng ra, cậu chỉ đang lợi dụng tình cảm của cô bạn nhỏ. Quân không có chút cảm xúc nào với Trâm Anh cả. Hay nói đúng hơn mới bắt đầu thì là như vậy. Cậu thích con gái xinh và nổi bật. Với một “vị trí” như cậu thì bạn gái hẳn phải là một người nổi bật không kém để đám bạn bè phải nhìn vào cậu và ngưỡng mộ. Hoàn toàn không phải là một cô nàng thích dành thời gian để đọc một cuốn sách dày cộm của một ai đó và phân tích nó. Cuối năm lớp mười một, Quân và Loan – hoa khôi lớp bên trở thành một đôi.
Valentine năm mười một, buổi sáng Quân đi học sớm. Thấy Trâm Anh đang quét lớp, cậu quẳng cho một viên kẹo, định đùa một chút cho vui.
- Quà cho cậu nè. Trâm Anh lóng ngóng chụp viên kẹo, ròi nhoẻn miệng cười. Xinh như một niềm ngạc nhiên.
- Cám ơn Quân. Nụ cười vô tư đó đột nhiên làm Quân cảm thấy xấu hồ vì hành động không mấy tốt đẹp của mình. Cậu cười trừ đáp lại. Đó là lần đầu tiên Quân thấy Trâm Anh xinh. Và hình ảnh ấy lưu lại trong đầu cậu khá lâu theo cái cách chính cậu cũng không thể nào hiểu nổi.
Quân rất tự tin về khả năng học Toán của mình. Những bài khó thầy lướt mắt khắp lớp rồi gọi cậu lên giải, điểm số vượt trôi của cậu luôn khiến bạn bè chạy sang nhờ giảng lại, Quân được kì vọng là hạt giống đội tuyển Toán của trường… Có thề nói giỏi Toán là điều khiến Quân thấy thích thú và tự hào, điều hoàn toàn khác với môn bóng rổ. Cậu chơi bóng cho ra dáng con trai, để hòa nhập với mấy thằng con trai khác chứ không thích mấy. Chính vì vậy chuyện bị văng khỏi đội tuyển sinh học sinh giỏi quốc gia Toán toàn trường ở phút cuối cùng khiến cậu buồn hơn bất kỳ điều gì. Quân bỏ học một ngày.
Hôm sau đi học thì thấy Trâm Anh đưa cho mình mấy cuốn vở của ngày học trước,
– Quân đem về chép lại, có gì không hiểu cứ hỏi mình. Đừng buồn nhiều, rồi cũng qua thôi.
Có một cô bạn gái là hoa khôi cũng không phải là một chuyện quá may mắn. Quân nhận ra mình không thích Loan theo kiểu như người khác thích nhau. Cậu không cảm thấy một niềm vui sướng ngại ngùng khi Loan sang tìm cậu. Cậu không thích dành ngày chủ nhật với Loan đi xem phim, cũng như không đầu tư công sức chọn quà sinh nhật cho Loan. Quân nghĩ đơn giản là mua một con gấu bông, hay chọn một nhành hoa là xong, con gái đứa nào chả thích cái đó. Nhưng rốt cuộc là cậu quên béng luôn chuyện đó. Loan giận dỗi. Quân cũng chả thèm xin lỗi. Có thể Quân cũng đã có thể trọn vai một anh bạn trai hoàn hảo với Loan nếu không có một hình ảnh khác chen ngang. Quân nghĩ nhiều hơn về Trâm Anh, về nụ cười giản dị dễ thương, những hành động bé nhỏ nhưng chân thành. Nhưng Quân không bao giờ thừa nhận những điều đó, những cảm xúc đó. Đơn giản vì Trâm Anh không phải là một cô nàng xinh xắn và nổi bật như cậu mong muốn. Nên rốt cuộc, Quân mua một con gấu bông làm quà xin lỗi cho Loan.
Trước khi nghỉ tết năm cuối cấp, Trâm Anh tự tay làm thiệp tặng những người bạn thân, trong đó có Quân. Tấm thiệp của Quân to hơn, đẹp hơn của người khác một chút. Lũ bà tám trong lớp giở chứng gào lên gán ghép “ông xã, bà xã” , hú hét ầm ĩ cái phòng học bé nhỏ. Dẫ biết chỉ là trò đùa, đáng lẽ như mọi lần, cậu chỉ việc cười khẩy rồi bỏ đi.
Nhưng hôm đó, như bị nhìn thấy “tim đen” , cậu nổi đóa lên, trả lại tấm thiệp.
- Trâm Anh mang về đi. Tiếng cười nín bặt. Cậu bạn thân của Trâm Anh đẩy Quân ngã, trông cậu ta rất giận. Suýt thì xảy ra một cuộc ẩu đả. Trâm Anh kéo tay cậu bạn lại, nhìn Quân đầy tổn thương.
- Chỉ là tấm thiệp chúc mừng năm mới thôi mà. Học đại học, cậu chia tay với Loan, cô bạn xinh xắn cũng chẳng thèm níu kéo. Điều mà Quân không thể nào hiểu được là cậu nhớ hoài về Trâm Anh, theo cách này hay cách khác. Bên cạnh nụ cười giản dị kia giờ ám ảnh hơn là hình ảnh Trâm Anh bước ra khỏi cửa lớp cái hôm bị trả lại tấm thiệp. Không quay đầu nhìn lại, dẫu chỉ một lần. Quân đã tự nhủ, nếu có cơ hội gặp lại, nhất định cậu sẽ không lừa dối bản thân mình một lần nữa.
Chủ nhật, Quân đến chỗ hẹn sớm hơn 15p. Cậu tự cười mình sao tự dưng lại hồi hộp vớ vẩn như thế. Đúng giờ, Trâm Anh đến. Cô bạn vừa giống lại vừa khác với hình ảnh cuối cùng cậu còn lưu giữ. Cao hơn và xinh hơn với mái tóc đượ cắt ngắn ngang vai. Cô bạn không đeo kính nữa,chắc đã chuyển sang đeo kính sát tròng. Hôm nay, Trâm Anh mặc một chiếc áo T-shirt Hello Kitty màu hồng nhạt và jeans đen, trông rất xinh. Thực sự là Quân không nhớ Trâm Anh từng xinh như thế.
- Trâm Anh, ở đây này. Cô bạn nhìn thấy cậu, liền nở một nụ cười tươi, vẫn là nụ cười đơn giản dễ chịu, vẫy tay chao`.
- Chào cậu. Trâm Anh gọi một ly kem chocolate đắng. Câu chuyện diễn ra với những câu hỏi mà ta thường hỏi khi gặp một người bạn cũ: Nhớ chuyện ngày xưa không, dạo này thế nào, học hành làm sao. Vẫn cách nói chuyện với giọng vừa phải, nhưng Quân nhận ra cô bạn không còn nhút nhát như ngày nào. Trâm Anh đã trở nên tươi tắn và tự tin hơn.
Quân ấp úng mãi mới nói tròn câu xin lỗi đáng ra phải nói từ lâu.
- Hồi đó tớ tệ quá. Trâm Anh bật cười.
- Hồi đó cậu là một kẻ rất vô tâm. Câu nói nửa đùa nửa thật đó dột nhiên làm Quân thấy nhói.
- Nhưng tớ quên rồi, thật đấy. Hồi đó đứa nào chẳng trẻ con, phải không? Điện thoại Trâm Anh rung lên. Cô bạn đọc nhanh cái tin nhắn.
- Mình xin lỗi nhé, nhưng mình phải đi bây giờ rồi. 15p nữa mình co giờ học tiếng nhật. Bạn mình đến đón mình rồi.
- Bạn trai?
- Ừ, là Hoàng đó.
– Trâm Anh hơi đỏ mặt khi nói điều đó và không che giấu niềm vui trong ánh mắt. À, là cậu bạn thân. Cậu bạn Quân đã gặp ở siêu thị. Quân vẫn ngồi trong quán nhìn theo dáng Trâm Anh bước qua cánh cửa. Hoàn đã đến, và đang đợi phía trước. Nhìn cái cách cô bạn vẫy chào khi Hoàng xuất hiện, cái cách cậu ta cài dây nón bảo hiểm giùm cô bạn khiến cho quân có cảm giác ai vửa đấm cho mình một phát. Đau điếng. Chẳng hiểu sao Quân lại liên tưởng hình ảnh Trâm Anh đẩy cửa đi về giống hệt hình ảnh cô bạn bước ra khỏi cửa lớp ngày trước. Không quay đầu nhìn lại, dẫu chỉ một lần. Khi mười bảy tuổi, Quân là một cậu nhóc trẻ con vô tâm chẳng biết điều gì là quan trọng với mình. Mười tám tuổi, cậu cũng chả khá hơn là bao. Cậu chẳng bao giờ thật lòng với người khác, vì vậy cũng chẳng ai thật lòng với cậu. Cậu chưa bao giờ dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình dù thật lòng rất muốn. Đến khi sửa sai thì đã muộn màng, mọi chuyện đã thuộc về ngày hôm qua. Sẽ chẳng có ai đứng đợi chúng ta mãi. Nhưng ít ra, ở tuổi hai mươi này, Quân biết mình sẽ theo những sai lầm mà lớn lên. Trái tim đôi khi cần một cú sốc điện để nhận ra nhịp đập của mình.
Labels:
Truyện tình
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment