“Ngồi đây bỗng nhớ ngày thơ dại
Lại nhớ những ngày thân ái xưa
Mực tím vu vơ dòng chữ nhỏ
Tên Ai mù mịt đứng buồn xo.”
Lại nhớ những ngày thân ái xưa
Mực tím vu vơ dòng chữ nhỏ
Tên Ai mù mịt đứng buồn xo.”
Tôi đã viết bốn câu thơ này lên trang đầu tiên của quyển nhật ký, mà tôi đã ghi lại biết bao nhiêu câu chuyện nhỏ nhặt từng xảy ra trong khoảng thời gian tôi học ở trường trung học cấp ba Hùng Vương. Tôi muốn gọi lứa tuổi này là Tuổi Ngọc như nhạc sĩ Phạm Duy đã gọi; cái lứa tuổi mà con gái bắt đầu mộng mơ, có nhiều người theo “ở ngoài đường, trên phố” hay trong lớp; cái lứa tuổi mà con trai bắt đầu bớt ham chơi, thỉnh thoảng thấy lòng mình xôn xao vì một nụ cười hay một ánh mắt nào đó. “Tên Ai” không “mù mịt đứng buồn xo” trong những trang nhật ký đã củ mềm của tôi, ngược lại, có rất nhiều tên của nhiều người. Có những tên chỉ viết tắt nên tôi không đoán được là ai. Có những tên dù là viết rỏ nguyên tên, tôi cũng không thể nhớ ra. Trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, tôi cố xóa đi quá khứ cùng những chuyện không vừa ý, vô tình tôi cũng xóa đi luôn những kỷ niệm đẹp trong quá khứ…
Sau khi gặp lại những người bạn học ngày xưa trên Facebook, dần dần những hình ảnh đẹp, những câu chuyện vui trong ký ức như đã trở về, vẫn không nguyên vẹn đầy đủ nhưng đủ để tôi thương, để tôi yêu. Có thể mai đây vì cuộc sống quay cuồng, tôi sẽ quên đi những kỷ niệm này một lần nữa. Ít ra giờ đây tôi muốn đi tìm lại nó, tháng ngày êm đềm xưa đó, để lấp lại những lỗ hỗng của ký ức, để sống lại thời học sinh dù chỉ là ngắn ngủi trong trí tưởng tượng mà thôi.
No comments:
Post a Comment