Sáng đọc một bài báo có đoạn: "Nếu yêu, phải là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Còn nếu sau một thời gian quen biết, đẩy đưa tán tỉnh, đắn đo suy xét rồi mới quyết định, đó chỉ là xiêu lòng, chỉ là tìm được đối tác...
... Nếu ngay từ đầu, khi hoàn toàn chưa biết gì về đối phương mà đã cảm thấy người ấy gắn bó với mình, tôi nghĩ đó là nhân duyên. Cảm xúc đặc biệt trong giây phút ấy, bản thân nó là món quà vô giá của thượng đế mà không phải ai cũng có cơ hội nếm trải...
... Nếu ngay từ đầu, khi hoàn toàn chưa biết gì về đối phương mà đã cảm thấy người ấy gắn bó với mình, tôi nghĩ đó là nhân duyên. Cảm xúc đặc biệt trong giây phút ấy, bản thân nó là món quà vô giá của thượng đế mà không phải ai cũng có cơ hội nếm trải...
Thấy tiếc cho những ai may mắn được "nếm" rồi lãng quên cảm giác ấy.
Sài Gòn rậm rịch chuyển mình sang đông. Cái đông của Sài Gòn ngồ ngộ, chẳng ra đông, nhưng suy cho cùng cũng có cái đáng yêu của nó. Anh cảm nhận được cái mát lạnh nhẹ nhàng ngắn ngủi đầu ngày khi phóng xe đi làm mỗi sáng, rồi lãng quên ngay sau đó.
Sài Gòn rậm rịch chuyển mình sang đông. Cái đông của Sài Gòn ngồ ngộ, chẳng ra đông, nhưng suy cho cùng cũng có cái đáng yêu của nó. Anh cảm nhận được cái mát lạnh nhẹ nhàng ngắn ngủi đầu ngày khi phóng xe đi làm mỗi sáng, rồi lãng quên ngay sau đó.
Anh, thực tế như một nửa "không đẹp" của thế giới. Cảm nhận, cũng thích... nhưng không để tâm, không mơ mộng. Công việc hiện tại không khiến anh thực sự thỏa mãn những tham vọng, nhưng nó đủ bận rộn để anh không có được những phút rỗi rãi để "chán".
Ngày ngày, anh cũng bị cái guồng quay hối hả của Sài Gòn cuốn theo. Sáng thức dậy đi làm, trưa tranh thủ ăn vội rồi chợt mắt, chiều xong việc nếu không bạn bè cà phê thì về nhà chúi đầu vào cái máy tính. Chỉ vậy! Tốt nghiệp đi làm đã vài năm, hài hước, vui vẻ, bề ngoài không được "nghiêng thành" thì cũng xếp vào loại dễ nhìn, không đặt ra tiêu chuẩn... thế nhưng, vẫn ế. Giải thích cho cái sự độc thân ấy, anh bảo chỉ tại cái số. Đã lâu lắm anh không có cảm giác rung động kể từ khi chia tay mối tình đầu từ hồi phổ thông.
Cũng khó để dẫn dắt đến đoạn anh bắt đầu nhận ra có cảm giác gì đó khang khác với cô đồng nghiệp mới gặp. Nhưng, vì cũng thuộc một nửa "không đẹp" của thế giới, nên không mơ mộng... Anh chỉ biết thấy vui lạ thường vì tiếng cười giòn tan vì những câu nói vu vơ, tếu tếu. Anh chỉ biết giờ ngủ trưa bây giờ bị cắt giảm 15/45 phút cho mấy trò đua games. Cũng chỉ biết tự nhiên muốn share mấy cái hình quái quái, mấy câu chuyện tếu trên mạng; tự nhiên muốn chọc cho ai đó cãi chí chóe, chí chóe... khói bốc lên đầu... Nhiều lúc anh cũng suy nghĩ vu vơ... nhưng rồi tự cười mình vớ vẩn: "Có gì đâu!"
Anh quen dần với những cảm giác mới, nhưng cũng chỉ để cảm giác ấy dễ chịu như hóng cơn gió đông Sài Gòn buổi sớm...
23 tuổi, vác cái bằng loại khá trên tay, tà tà đi xin việc. Với cô, chẳng có gì phải gấp. Có việc làm, mỗi tháng được nhận lương cũng tốt, không có việc làm ngay thì cứ ở nhà mẹ nuôi thêm vài bữa và tận hưởng "mùa hè cuối cùng" cũng chẳng phải quá tốt sao!
Cũng tham vọng, cũng muốn thành công giàu có, nhưng đó không phải là mục tiêu của cô trong năm đầu đi làm. Năm đầu tiên là lớp học vỡ lòng để làm quen nếp sống mới, để học hỏi, để thỏa cái tò mò tự lập. Cô được nhận xét quá vô tư so với tuổi 23, quá sôi động so với cái vỏ ngoài là con gái và cô biết vậy, cô muốn vậy, cô hài lòng vì đã... quá như thế.
Không xinh đến "cá lặn" nhưng được cái lúc nào cũng tươi tắn, vui vẻ... Không đặt ra "tiêu chuẩn", không nhút nhát, không khép kín... nhưng, 23 và không một mảnh tình vắt vai. Giải thích cho cái sự "ế" cô bảo "chúng ta hãy còn nhiều thời gian..."
Lại một lần nữa thấy thật khó để dẫn dắt đến đoạn bỗng nhiên cô bớt nói luyến thoắng, bớt cười ngặt nghẽo để để ý xem người ta có đang nghe không, có cười không, có vui không... và tự cười mình vớ vẩn: "Cớ sao phải vậy!".
Cô thấy thích mấy câu nói đùa tỉnh rụi của "chú ấy" phòng bên cạnh, nó khiến cô không muốn cũng phải cười. Tự nhiên hình thành cái thói quen thường xuyên vào check mail xem có cái hình ngồ ngộ, có câu chuyện vui vui... mà "chú ấy" gửi không. Đôi lúc cô bắt gặp mình suy nghĩ, rồi cười một mình, rồi tưởng tượng... nhưng rồi lại cười mình: "Có gì đâu, vì đó là "người lạ" nên cảm giác tất nhiên phải mới..."
Cô quen dần với những "niềm vui nhỏ" và cũng chỉ để nó dừng lại ở ngưỡng "vô tư"...
Có khi nào bất chợt giữa phố đông, ta dừng lại để nhận ra "một người lạ" như thế?
No comments:
Post a Comment