'cookieChoices = {};'

Thursday, July 31, 2014

Kỷ Vật Của Thời Học Trò

Chào các bạn

Tôi viết bài này không phải của mình vì tôi thấy buồn với nổi buồn của bạn mà nghĩ rằng mình phải viết một chút gì đó cho bạn, dù không thể thế được bạn viết được cái buồn của bạn tôi khi thấy về
 trái bông vụ hay còn được gọi là trái Chò mà bạn tôi hay cả chính chúng tôi đã được các bạn cho xem hình từ ngôi trường thân yêu của bạn, kỷ niệm ký ức hay là một nổi nhớ đều được các bạn khác như bạn Phụng Kiều và Xuân Thảo đều được các bạn thích và đánh giá cao. Các bạn đã viết lên với cảm xúc của mình về ngày họp mặt của thầy cô và các học sinh của trường, có những người mà tuổi đời có lẽ còn lớn hơn các thầy cô hiện nay.


Tôi thiệt tình không có cảm xúc nhiều hay nói thật là buồn khi nhìn những hình ảnh về hoa phượng những bông vụ, trái dầu hay trái Chò hay hình ảnh của học sinh trong trường, nhưng có một hình ảnh làm tôi lại nhớ về trường và tuối học trò của mình đó là hình ảnh ngôi trường, với màu vàng đặc trưng của nó màu vàng này mổi khi thấy nó là tui biết đã sắp đạp xe ngang qua trường Hồng Bàng rồi và đặc biệt các hình ảnh thầy cô của trường. Tôi có cảm tưởng như tôi đang đứng trước các thầy và cô của mình, hoàn toàn tôi không thể nghĩ họ giống như ba má tôi được. Nhưng với vòng tay ôm chặt, với mái tóc hoa râm bạt màu với thời gian vì các thế hệ học sinh thân yêu dù cho bây giờ đã là những người lớn và có địa vị trong xã hôi. Khi các cô ôm các bạn với sự thương yêu và triều mến trong ánh mắt và nụ cười hiền hòa, đã thật sự làm tôi nhớ về các cô của mình và tôi có cảm tương như má đang trớ về ôm lấy tôi và các bạn.

Mời bạn hãy nghe một bạn của tôi viết như đang nói về nổi lòng của mình khi bạn nhớ về một kỷ vật của thời áo trắng của bạn.

"Nhìn trái dầu mà mình nhớ thưở xa xưa vô tư hồn nhiên chơi đùa của mình quá, khi tung trái dầu lên trên cao. Bàn tay muốn với lên để chụp lấy trái dầu như tuổi thơ năm nào. Muốn níu kéo lại tất cả những gì đã trôi qua. Trái dầu già nằm rớt ở sân trường cô độc quá, nhìn nó tuy rất gần nhưng sao lại thật xa quá, mình không với tay để nhặt được nửa rồi. Bỗng nhiên nghe mặn ở bờ môi" va` có lẽ đã có những giọt nước mắt của bạn tôi đã làm mềm trang giấy. Còn nửa đó bạn hãy nghe những giọng nói hồn nhiên tựa như mình đang ở trên sân trường rông lớn cùng với các bạn củ đang vui đùa và chạy giởn dù các bạn đang là U 50 và có bạn sắp sửa được lên chức cao hơn là ông bà rồi đó hay có vài bạn chắc có lẽ đã lớn hơn số tuổi này, hãy nghe lời trò chuyện thân thương của các bạn tôi như sau

Xuân Thảo: Tao thích trái này, bên tao không có.



Hường Vương: Thảo lại nói cánh hoa dầu xoay tít bay bay...còn gọi là trái chò chớ gì, đúng không bạn???...

Bích Hạnh Đàm: Tao có lượm mấy trái về để hai mẹ con tao đang chơi nè !

Xuân Thảo lại nói: Thuận thương ơi mai mốt nhớ đem qua cho tao với mầy nhe!

Và Phương-Thùy Nguyễn: Còn tao nữa Đái Viết Thuan ui, cám ơn mày..

Nghe sao thấy vừa buồn, vừa thân thương và cô độc quá, có ai nghĩ rằng các bạn đang nói đó đang ở xa một nơi rất và rất xa chổ của Thuận hay Bích Hạnh đang đứng không? Một bạn khác lại bật hỏi

Mỹ Hạnh: Mấy trái Chò của trường mình đó hả tụi bây?

Thầy Thắng đã trã lời dùm bạn: Đúng đó Mỹ Hạnh ơi, sân trường nhiều lắm, tại đang nghỉ lễ 5 ngày nên không có ai quét sân.



Và câu nói của Xuân Thảo đã đủ để làm mình buồn hơn, hiểu rõ hơn về nổi nhớ và cái buồn của bạn khi không có mặt để cùng các bạn chung vui và ôm chặt các thầy cô thân thương của mình. Hảy nghe bạn tôi viết vơi tất cả tâm tình và ý muốn của bạn mặc dù bạn biết rằng chuyện đó sẽ và mãi mãi.... không bao giờ làm được.

Xuân Thảo : Có ai giúp giùm mình lượm mấy trái Chò này và ép hoa phượng. Hình con bươm bướm đó, rồi đem qua đây cho mình được không ????

Chắc chắn sẽ là không bạn ơi, bây giờ chắc bạn đã đủ để hiểu nổi buồn của các bạn tôi rồi phải không?



Nhìn trái dầu nhớ trường xưa lắm
Hàng cây xanh trái bay bay trong gió
Tôi lại nghĩ chắc nhỏ Thảo nhớ lắm
Ước làm sao bạn chắp cánh bay về
Nhặt cho hết trái dầu trên sân rộng
Như gom về bao kỷ niệm yêu th
ương


Tuy lớn giọng mày tao tôi nó
Nhưng trong lòng đang như nước triều dâng
làm sao đây để gặp lại ban mình
Ôi tức quá tôi không về bên bạn
Để ôm mày va hôn các thầy cô.

Chắc cũng đủ một phần nào đế nhớ lại về kỷ niệm của thời học trò mời bạn hãy đọc thêm một bài viết về hoa phượng đỏ. Đây là một kỷ vật rất đặc trưng khi mọi người thừờng nói về kỷ niệm của thời học sinh dù là tóc ngắn hay tóc dài đều không thể quên và một chút bùi ngùi cho dù ớ bất cứ lứa tuổi nào vẩn trân trọng và nhớ về nó.Tôi không biết là bài viết này hay hay không đối với bạn nhưng có lẽ nó cũng đủ nói lên những kỷ niệm của thời học sinh bình di và hồn nhiên mà các bạn đã trãi qua và như một kỷ niệm đẹp trong đời người khi được cắp sách đến trường. Về ngôi trường Hồng Bàng thân yêu của các ban và là ngôi nhà thân thương của tôi trường Hùng Vương nơi tôi và một số bạn đã trải qua thời niên thiếu nơi đó.


Tháng năm hoa phượng

AT - Ta mải mê với dòng đời tất bật. Chợt sáng nay nghe tiếng ve ngân. Tiếng ve lúc trầm du, lúc bổng réo như kéo ta về khoảng trời xa lắc nhưng thật thiết tha hoài tưởng. Và ta chợt thảng thốt nhận ra trên tầng không, hoa phượng đã nở rực một góc trời đầu hạ. Vâng, tháng năm đã về để ta vỡ òa ký ức một thời hoa niên
Trên thế gian này không ít loài hoa có màu đỏ thắm. Nhưng màu đỏ của hoa phượng có đặc trưng riêng. Bởi nó đi vào lòng người từ thuở cắp sách đến trường nên còn được người đời gọi với cái tên trong trẻo, vô tư rất đỗi thân thương: Hoa Học Trò. Nhìn sắc đỏ của hoa phượng ai chẳng chạnh lòng. Màu đỏ của khát khao, của ước mơ, hoài bão chất ngất tuổi học trò. Để bây giờ khi tuổi thần tiên ấy qua đi sẽ là màu của hoài niệm lung linh với bao ngọt ngào thuở ấy. Màu đỏ “như máu con tim” này sẽ đi cùng ký ức đến trọn kiếp ngườiKhi hoa phượng đã đi vào kỷ niệm, bâng khuâng ngắm nhìn sắc đỏ của hoa, ta không khỏi rưng rưng nhung nhớ thuở vàng son thơ mộng, thuở ngây thơ láu lỉnh, thuở phong thư tình “giấu hoài trong vở”, thuở quên ăn, quên ngủ hồi hộp chờ đợi mùa thi… Với ta, tất cả đã xa rồi. Chỉ còn hoa phượng thắp hoài nỗi nhớ. Nỗi nhớ thuở cắp sách đến trường đầy mộng mơ và ước vọng. Giờ, trong cõi mênh mang hoài tưởng, ta muốn áp tai vào miền ký ức ấy để nghe bước chân xưa vọng về. Nẻo xưa cứ cùng ta quay về bờ hạnh ngộ. Và nơi ấy cho ta san sẻ nỗi niềm khi sa chân lỡ bước, hay nhân lên niềm vui hạnh phúc trong cõi nhân sinh vốn dĩ vô thường.Màu đỏ của hoa và miền hoa phượng nở thủy chung theo suốt cuộc đời ta vậy. Rồi một ngày. Bất chợt, bạn bè đi ra từ miền thân thương ấy gặp lại nhớ nhớ, quên quên… Vỡ òa cảm xúc, ôm trọn vòng tay gọi nhau thân thiện “bạn cùng lớp, cùng thời” mãi mãi trân trọng, kết nối và lưu giữ tên nhau như màu hoa phượng thủy chung muôn thuở. Vẫn vẹn tròn sắc thắm ngàn năm.

Tháng năm. Tiếng ve sôi đồng hành cùng mùa phượng vĩ. Cái âm thanh và sắc màu gần gũi thân thương ấy cứ vương vấn cả một đời người. Nơi ấy, mối tình đầu thơ mộng, rụt rè mà cháy bỏng như sắc đỏ của cành phượng vĩ la đà qua khung cửa lớp. Để riêng ai đang giờ học bỗng chốc ngẩn ngơ… Nơi của phút giây thần tiên sau buổi tan trường… Sân trường nghiêng nghiêng nắng, tà áo dài trắng muốt bay bay cùng sợi tóc huyền lơ lửng vắt giữa môi son để gã trai tơ mơ màng, ao ước. Nhưng, thẹn thùng bỏ vội chùm hoa phượng vĩ lên giỏ xe rồi ngập ngừng lời tỏ tình vụng dại đầu tiên. Giờ, tiếng đập xao xuyến, rộn ràng của con tim thuở ấy đã thành sóng âm mơ hồ, bảng lảng quanh ta. Để ta miên man giữa đôi bờ hư thực, như vừa nắm bắt được lại vừa như không mà thầm gọi: “Ta ở bên này. Em ở nơi nao?!”.

Tháng năm. Tiếng ve da diết trở về chạm vào những nụ hoa nhú ra từ nách lá của tán lá phượng xanh um choãi ra gọi nắng, gọi gió giữa trời xanh vời vợi. Những nụ hoa tích tụ dần từng giọt sương đêm, từng giọt nắng vàng, từng hơi gió nhẹ. Hẹn một ngày tháng năm những nụ hoa ấy đồng loạt nở bung những chùm hoa cho cánh hoa chấp chới cùng gió trời vi vút trên cao.

Cứ thế, mỗi ngày hoa vẫn nở đỏ thắm kéo dài suốt ba tháng hè. Những cánh hoa đỏ thắm ấy như vừa vẫy gọi, như vừa động viên bao khát vọng vươn lên, như vừa đồng cảm sẻ chia nỗi niềm với tuổi học trò dần khép lại. Và khi đã xa, hoa lại khơi gợi hoài nỗi nhớ. Ơi những buổi chiều tan trường dưới nắng nhạt nghiêng nghiêng. Bên gốc phượng già dáng ai ôm nghiêng cặp vở chụp hình lưu niệm, bên những trận cười giòn tan trêu chọc vô tư của tuổi học trò tinh nghịch. Nhưng… có ai ngờ trong thẳm sâu của con tim mình đang thầm giấu nỗi lòng nuối tiếc rằng ta sắp chia tay tuổi học trò thơ mộng tinh khôi.

Nhìn cánh hoa đỏ thắm như màu của máu, của sự sống. Màu của sự sôi nổi, của ước mơ chất ngất, ta thầm nghĩ ẩn chứa trong cái màu đỏ kỳ vĩ ấy là sự gom nhặt mọi thứ trinh nguyên của đất trời từ nắng, từ gió, từ giọt sương đêm, từ tiếng ve ngân, từ tiếng sáo diều vi vu trải dài trên cánh đồng quê. Tất cả như dồn tụ để gửi trao cho tuổi học trò, cho ngày mai trải nghiệm. Ngày mai sẽ đến. Trên thênh thang của đại lộ cuộc đời, sự nếm trải sẽ đến. Ngọt bùi, cay đắng sẽ đến, sẽ qua… trong cõi phù trầm này vậy. Thì lúc đó, nơi ấy, nơi của miền hoa phượng vĩ sẽ là nơi sẻ chia đồng vọng cho ta, cho người, cho bùi ngùi thương nhớ. Ta lại tựa hồn vào sắc hoa mà nguôi ngoai bao nỗi của phận người. Ơi cái sắc hoa vô tư mà sâu lắng, đam mê mà thủy chung, rực rỡ mà khiêm nhường để lòng người miên man nỗi nhớ.

Rồi một ngày, khi nắng hè thôi còn thiêu đốt, những tia nắng đã nhạt dần chờ đón mùa tựu trường, hoa phượng đã cháy hết mình, đã gửi gắm hết nỗi lòng cùng tuổi học trò dấu yêu, lại bay về một phương trời thăm thẳm hay về cõi hư vô. Còn lại ký ức khôn nguôi cứ cháy mãi trong tâm tưởng những ai đã từng cắp sách đến trường. Còn lại cây phượng già vẫn đón gió, đón nắng, đón mưa, đón giọt sương đêm thầm lặng tích dần chồi nhựa cho mùa hoa mới năm sau. Riêng tấm lòng người học trò xưa vẫn âm âm nỗi nhớ. Những cánh hoa phượng rực đỏ tinh khôi cứ bồng bềnh xoáy xiết trong mơ. 

No comments:

Post a Comment