Thursday, July 31, 2014
Lãng tử vô danh
Lãng tử vô danh đời cô độc
Đào mồ chôn chặt mộng yêu thương
Trái tim băng giá xin đừng nhớ
Một đời xin chẳng dám yêu ai
Một mai ta chết trong rừng thẳm
Ai người gục đầu trước mộ ta
Tóc xanh ai quấn vành khăn trắng
Một đời lãng tử mộng yêu hoa
Giai nhân cất bước không trở lại
Hoa kiếm vô tình đành bỏ quên
Hận kiếp vô danh đời lãng tử
Vô tình để mặc lệ sầu rơi .
Lãng tử đa tình đời phiêu bạt
Ung dung tự tại mãi thiên thu
Dù muôn vạn kiếp vô tư lự
Chẳng phải sầu vương chẳng hận thù
Đời Lãng tử chìm đắm trong mê loạn
Không nghĩ đến những tiên nử
Thân lãng tử lang thang phiêu bạt
Đến nơi nào ko có tình yêu
Đời lãng tử trôi theo ngàn gió
Chốn phiêu bồng sẽ có bạn thôi .
Đọc thơ xin chớ phàn nàn
Bởi thơ lãng tử miên man nỗi buồn
Mong manh mây trắng, nắng mong manh
Một đời phiêu bạc thật là nhanh
Cớ sao ta sống đời điên dại
Để gió cuốn đi- đám cỏ đời
Lãng tử nghĩ ngơi lúc mệt nhoài
Lưng trời thu lạnh mảnh tình treo
Ba từng mây bạc lòng quạnh vắng
Nửa hồn nhi nữ giọt sầu reo
Sơn khê muôn dặm tâm chìm lắng
Tình trường một khắc gió đưa theo
Gặp lại kiếp này đôi cánh nhạn
Chờ xuân về lại thắm hoa bèo
LTKS - TMC
Labels:
Thơ tình
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment