Cô ấy rất nổi bật, nhiều người theo đuổi cô, trong khi anh rất bình thường, không ai chú ý tới anh.
Vào cuối buổi tiệc, anh mời cô đi uống cà phê. Cô ngạc nhiên, nhưng vì lịch sự, cô cũng nhận lời. Họ ngồi trong một quán cà phê dễ thương, anh ấy quá bối rối nên không nói gì cả. Cô cảm thấy không thoải mái, và thầm nghĩ, ” Xin để tôi về nhà … ”
Bất ngờ, anh ấy đề nghị người phục vụ, ” Làm ơn cho tôi một ít muối. Tôi muốn bỏ nó vào cà phê của tôi. “
Mọi người nhìn anh chằm chằm, lạ quá! Mặt của anh đỏ bừng nhưng anh vẫn bỏ muối vào cà phê và uống nó.
Cô hỏi anh một cách tò mò, ” Tại sao anh có sở thích này ?”
Anh trả lời, ” Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển, tôi thích chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy hương vị biển, cũng giống như vị cà phê muối. Bây giờ mỗi lần tôi uống cà phê có vị muối, tôi luôn nghĩ về tuổi thơ của tôi, nghĩ về quê nhà của tôi. Tôi nhớ quê nhà của tôi da diết. Tôi nhớ ba mẹ của tôi vẫn sống ở đó”
Trong khi nói đôi mắt anh ngân ngấn nước. Cô gần như đã cảm nhận được, đó là cảm xúc thật của anh, từ sâu tận đáy lòng. Khi một người đàn ông thổ lộ nỗi nhớ nhà của mình, anh phải là người rất mực yêu thương, quan tâm và có trách nhiệm với gia đình. Sau đó cô cũng bắt đầu kể, kể về quê nhà xa xôi của cô, tuổi thơ của cô và về gia đình.
Đó là cách nói vô cùng dễ thương, cũng là sự khởi đầu đẹp về câu chuyện của họ. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe mỗi ngày. Cô nhận thấy anh thực sự là người đàn ông đáp ứng hết tất cả yêu cầu của cô ; có tấm lòng khoan dung, ân cần, ấm áp, cẩn thận. Anh quả là một người tốt, cô gần như luôn nhớ tới anh ! Đó là nhờ cà phê có vị muối của anh !
Sau đó câu chuyện giống như một chuyện tình đẹp, công chúa kết hôn với Hoàng tử, rồi họ sống hạnh phúc. Và, mỗi lần cô pha cà phê cho anh, cô bỏ một ít muối vào trong cà phê, vì cô biết đó là cách anh thích.
40 năm sau, anh qua đời, để lại cho cô bức thư :
” Em yêu của anh, người anh yêu quý nhất đời, vui lòng tha thứ cho anh, tha thứ cho cả cuộc đời anh. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh nói với em – cà phê muối. Nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò vào lúc đó, anh quá hồi hộp, thực sự anh muốn chút đường, nhưng anh đã nói muối. Thật khó thay đổi lời này nên anh đã tiếp tục. Anh không bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể bắt đầu câu chuyện của chúng ta! Anh cố kể cho em nghe sự thật đó nhiều lần rồi, nhưng anh đã quá e ngại để nói ra, vì anh đã hứa không nói dối em về bất cứ điều gì.
Mọi người nhìn anh chằm chằm, lạ quá! Mặt của anh đỏ bừng nhưng anh vẫn bỏ muối vào cà phê và uống nó.
Cô hỏi anh một cách tò mò, ” Tại sao anh có sở thích này ?”
Anh trả lời, ” Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển, tôi thích chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy hương vị biển, cũng giống như vị cà phê muối. Bây giờ mỗi lần tôi uống cà phê có vị muối, tôi luôn nghĩ về tuổi thơ của tôi, nghĩ về quê nhà của tôi. Tôi nhớ quê nhà của tôi da diết. Tôi nhớ ba mẹ của tôi vẫn sống ở đó”
Trong khi nói đôi mắt anh ngân ngấn nước. Cô gần như đã cảm nhận được, đó là cảm xúc thật của anh, từ sâu tận đáy lòng. Khi một người đàn ông thổ lộ nỗi nhớ nhà của mình, anh phải là người rất mực yêu thương, quan tâm và có trách nhiệm với gia đình. Sau đó cô cũng bắt đầu kể, kể về quê nhà xa xôi của cô, tuổi thơ của cô và về gia đình.
Đó là cách nói vô cùng dễ thương, cũng là sự khởi đầu đẹp về câu chuyện của họ. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe mỗi ngày. Cô nhận thấy anh thực sự là người đàn ông đáp ứng hết tất cả yêu cầu của cô ; có tấm lòng khoan dung, ân cần, ấm áp, cẩn thận. Anh quả là một người tốt, cô gần như luôn nhớ tới anh ! Đó là nhờ cà phê có vị muối của anh !
Sau đó câu chuyện giống như một chuyện tình đẹp, công chúa kết hôn với Hoàng tử, rồi họ sống hạnh phúc. Và, mỗi lần cô pha cà phê cho anh, cô bỏ một ít muối vào trong cà phê, vì cô biết đó là cách anh thích.
40 năm sau, anh qua đời, để lại cho cô bức thư :
” Em yêu của anh, người anh yêu quý nhất đời, vui lòng tha thứ cho anh, tha thứ cho cả cuộc đời anh. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh nói với em – cà phê muối. Nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò vào lúc đó, anh quá hồi hộp, thực sự anh muốn chút đường, nhưng anh đã nói muối. Thật khó thay đổi lời này nên anh đã tiếp tục. Anh không bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể bắt đầu câu chuyện của chúng ta! Anh cố kể cho em nghe sự thật đó nhiều lần rồi, nhưng anh đã quá e ngại để nói ra, vì anh đã hứa không nói dối em về bất cứ điều gì.
Bây giờ anh đang hấp hối, anh không sợ gì cả, vì vậy anh nói thật với em, anh không thích cà phê có vị muối; nó dở tệ. Nhưng anh đã có cà phê có vị muối cho cả cuộc đời anh ! Vì anh có em, anh không bao giờ cảm thấy hối tiếc về bất cứ điều gì anh đã làm cho em.
Có em ở bên là hạnh phúc lớn nhất của đời anh. Nếu anh có thể đuợc sinh ra lần nữa, anh muốn em biết rằng em là cả cuôc đời anh, dù cho anh lại phải uống cà phê có vị muối “
Nước mắt của cô ấy làm đẫm ướt lá thư. Một ngày nào , nếu có người hỏi cô ” Cà phê có vị muối như thế nào?”
Cô sẽ trả lời, ” Nó thật ngọt ngào.”
Xin các bạn gửi câu chuyện này tiếp cho mọi người vì tình yêu không để lãng quên mà để tha thứ, không để chỉ thấy mà để hiểu biết, không phải là nghe nhưng là lắng nghe, đừng buông ra nhưng hãy giữ lại!!!!
Có em ở bên là hạnh phúc lớn nhất của đời anh. Nếu anh có thể đuợc sinh ra lần nữa, anh muốn em biết rằng em là cả cuôc đời anh, dù cho anh lại phải uống cà phê có vị muối “
Nước mắt của cô ấy làm đẫm ướt lá thư. Một ngày nào , nếu có người hỏi cô ” Cà phê có vị muối như thế nào?”
Cô sẽ trả lời, ” Nó thật ngọt ngào.”
Xin các bạn gửi câu chuyện này tiếp cho mọi người vì tình yêu không để lãng quên mà để tha thứ, không để chỉ thấy mà để hiểu biết, không phải là nghe nhưng là lắng nghe, đừng buông ra nhưng hãy giữ lại!!!!
No comments:
Post a Comment