Thursday, August 28, 2014
Hoa Ðà
Quan Bình thấy cha bị thương nặng, bèn bàn với chư tướng đưa Quan Công về Kinh Châu dưỡng bệnh.
Quan Công thấy thế mắng rằng :
- Phàn Thành nay đã nguy ngập. Thành ấy ta đã lấy được trước mặt rồi, há vì vết thương nhỏ này mà lui binh sao ?
Chư tướng thấy vậy, bèn đi tìm lương y điều trị.
Ngày kia, bỗng có người ngồi trên thuyền nhỏ ở Giang Ðông đi qua. Quan Bình hỏi, người ấy xưng là Hoa Ðà, nghe tin Vân Trường bị thương nặng nên tìm đến chữa.
Quan Bình cả mừng, nói :
- Tôi nghe danh tiên sinh đã lâu, nay lại đích thân đến, ơn ấy ngàn ngày không quên.
Nói đoạn, mời Hoa Ðà đến gặp Vân Trường.
Hoa Ðà xem vết thương nói :
- Tên có tẩm thuốc độc đã tới xương rồi. Phải trị ngay, nếu chậm sẽ nguy khốn.
Quan Công hỏi :
- Phải dùng thuốc chi ?
Hoa đà nói :
- Phải trồng một cây trụ nơi vắng vẻ. Tướng công phải chịu cho tôi cột vào cây trụ đó, lấy vải bịt mắt để khỏi thấy việc tôi làm.
Vân Trường hỏi :
- Chữa cách gì mà lạ vậy ?
Hoa Ðà nói :
- Tôi phải lóc thịt ra, cạo xương cho hết chất độc. Nếu không cột vào trụ, hoặc để nhìn thấy, ngài sẽ không chịu nổi. Vân Trường cười :
- Có gì mà không chịu nổi !
Nói rồi liền khiến Hoa Ðà cứ việc làm. Còn mình vẫn ngồi đánh cờ với Mã Lương.
Hoa Ðà lấy dao mổ vết thương, tiếng kêu kén két nghe rợn óc, mọi người đều tái mặt rùng mình, ai nấy lấy tay che mắt. Thế mà Quan Công vẫn thản nhiên uống rượu nhắm thịt cười nói, đánh cờ...
Lát sau, máu chảy đầy chậu, Đà đã nạo gọt hết chỗ xướng ngấm độc, mới rịt thuốc vào, lấy chỉ khâu lại. Đà vừa ngừng tay, thì Quan Công cười lên ha hả, đứng thẳng dậy, bảo các tướng :
- Cánh tay này lại co duỗi được như thường rồi, không thấy, đau đớn gì nữa !
Rồi bảo Hoa Đà :
- Ta chưa thấy thầy thuốc nào giỏi thế này. Tiên sinh quả là bậc thần y !
Đà cũng nói :
- Cả đời tôi đi chữa thuốc chưa thấy ai gan đến thế ! Tướng quân thật là vị thiền thần !
Quan Công sai đem ra trăm lạng vàng trả công. Nhưng Đà từ chối :
- Tôi nghe quân hầu là bậc cao nghĩa anh hùng, nên tìm đến trị giúp. Chứ đâu có mong lấy công ?
Rồi ông để thuốc lại cho Quang Công và từ biệt mà đi.
Ít lấu sau, Tào Tháo bị chứng đau đầu, uống thuốc gì cũng không khỏi. Trong số các quan đến thăm có Hoa Hâm thưa :
- Ðại vương có nghe danh thần y Hoa đà ?
Tào đáp :
- Ta cũng nghe danh.
Hoa Hâm bảo Tháo :
- Người ấy giỏi thật chẳng khác gì Biển Thước, Thương Công xưa, hiện nay đang ở Kim Thành, cách đây không xa. Đại vương nên triệu đến mà chữa.
Tháo liên sai người đi mời về. Vài ngày sau, Hoa Ðà tới. Xem mạch xong nói với Tào :
- Ðại vương bị chứng phong. Phong nó dồn lên óc phải bửa óc ra mà nạo thì mới lành.
Tào nghe nói thất kinh, bèn hỏi :
- Ngươi muốn hại ta sao ?
Hoa Ðà cười, nói :
- Xưa Vân Trường bị mũi tên ở cánh tay, tôi phải mổ xương mà nạo, Vân Trường không sợ gì hết.
Tào Tháo nói :
- Cánh tay khác, óc khác. Bộ ngươi là kẻ thân của Vân Trường đến hại ta sao ?
Nói xong truyền giam Hoa Ðà vào ngục, các quan can ngăn không được.
Lúc ấy có viên cai ngục tên Ngô Áp Ngục, đã nghe dành Hoa Đà từ lâu, hàng ngày đem cơm rượu cung phụng. Hoa Ðà cảm nghĩa ấy, tặng Áp Ngục cuốn sách gọi là Thần Y Thư Thanh Nang. Ngô Áp Ngục cả mừng, lãnh về giấu đi. Cách ít ngày Hoa Ðà chết trong ngục, Ngô lo an táng tử tế rồi bỏ nghề lính ngục, về nhà đem bộ sách ra học để làm thầy thuốc. Nhưng khi về đến cổng thì mụ vợ đã đốt hết, chỉ còn lại vài tờ. Áp Ngục quở trách thì mụ vợ nói :
- Nếu mình có học giỏi như Hoa Đà, rôi chẳng qua chết trong lao tù mà thôi ! Quý báu gì cuốn sách này ?
Ngô chép miệng thở dài, tiếc ngẩn người ra một hồi rồi cũng đành thôi. Vì thế, bộ sách quý không được truyền đến đời sau. Người sau có thơ than rằng :
Hoa Đà thuốc thánh không hai,
Coi bệnh như trong thầy tạng người.
Người mất, sách hay kia cũng mất,
Thanh Nang chẳng để lại cho đời.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment