'cookieChoices = {};'

Thursday, August 28, 2014

Vu Cát


Hôm đó, Tôn Sách và các tướng lĩnh đang chuyện trò bỗng các tướng thì thầm nhau, truyền tai người này tới người kia rồi kéo cả xuống lầu. Sách lấy làm quái lạ, hỏi cớ làm sao, thì tả hữu thưa rằng :
- Có Vu thần tiên tới đây, đang đi qua dưới lầu nên các tướng xuống nghênh bái đấy ạ.
Sách đứng dậy, tựa lan can nhìn ra xem thì thấy một đạo nhân mình khoác áo lông hạc, tay chống gậy lê, đang đứng giữa đường. Dân chúng kéo đến rất đông, đốt hương vái lạy thì thụp hai bên. Sách bỗng nổi giận mà rằng :
- Đồ yêu quái nào đó ? Ra bắt về đây cho ta !
Tả hữu kêu xin :
- Bẩm chúa công, vị này họ Vu, tên Cát, ngụ ở phương Đông, thường qua Ngô Hội, ban bùa phép, trị bách bệnh cứu người linh nghiệm vô cùng. Người người đều tôn là thần tiên. Thiết tưởng không nên khinh trách, bắt bớ...
Sách lại càng giận sôi lên, bắt phải ra điệu vào tức khắc. Nết trái lệnh chém đầu ngay. Tả hữu bất đắc dĩ phải xuống lầu, đưa Vu Cát lên. Sách mắng :
- Đồ cuồng sĩ ! Sao dám phiến hoặc nhân tâm ?
Vu Cát nói :
- Bần đạo vốn là đạo sĩ ở Lang Gia cung. Thời Thuận Đế, thường vào núi hái thuốc, một hôm tới suối Khúc Dương, được bộ thần thư tên là " Thái Bình thanh lĩnh đạo " gồm hơn trăm quyển, đều là những phương thuật trị bệnh tật cho người. Bần đạo được sách này, chỉ muón thay trời tuyên hoá phổ cứu muôn người, chưa từng lấy của ai một tờ hào, sao gọi là " mê hoặc nhân tâm được " ?
Sách mắng :
- Mày không tơ hào của người, thế thì lấy đâu ra cơm ăn, áo mặc ? Mày chính là lưu manh, thuộc lũ Khăn vàng Trương Giác, nay nếu không giết, ăt tai họa về sau.
Mắng rồi thét tả hữu đem chém.
...
Lã Phạm nói :
- Tôi được biết Vu Đạo nhân có phép cầu gió gọi mưa. Nay đang lúc trời hạn hạn, sao không sai đạo nhân đảo vũ để chuộc tội ?
Vu Cát nhìn quanh bảo mọi người đứng gần :
- Ta sẽ cầu được ba thước nước mưa để cứu muôn dân, nhưng ta vẫn không thoát khỏi cái chết đâu !
Mọi người đều nói :
- Nếu cầu đảo linh nghiệm ắt chúa công kính phục chứ ?
Cát lắc đầu :
- Khí số đã đến thế này, ta khó mà thoát được.
Chốc lát, đường phố chợ búa ngập như sông, khe suối đầy tràn mênh mông, được đủ ba thước nước. Bấy giờ Vu Cát thét lớn một tiếng, tự dưng thấy mây tan, mưa tạnh. Mặt trời lại ló ra, nắng đẹp như cũ. Tức thì quan dân lăn mình vào chỗ bùn nước thì thụp bái lạy Vu Cát, chẳng kể gì lấm mình ướt áo. Tôn Sách đột nhiên nổi giận đùng đùng lên truyền :
- Mưa nắng là do định sô của trời đất, thằng yêu quái kia ngẫu nhiên gặp đc số đấy thôi. Sao lũ các ngươi mê loạn như thế ?
Dứt lời rút bảo kiếm, truyền tả hữu chém Vu Cát một đao rụng đầu xuống đất ! Bỗng thấy từ cổ Vu Cát phụt lên một luồng khí xanh rồi bay vụt về phía Đông Bắc ! Sách sai đem thây Cát ra bêu ngoài chợ làm lệnh, cho rõ cái tội " yêu vong " mê hoặc nhân tâm. Đêm ấy mưa gió ầm ĩ liên miên. Sáng hôm sau, không thấy đầu và xác Vu Cát đâu nữa.
Quân sĩ canh xác vội báo với Sách. Sách nổi giận đang toan chám đầu bọn quân ấy, chợt thấy trước nhà có một người lừ đừ đi vào, nhìn kỹ té ra... Vu Cát.! Sách giận dữ, toan rút gươm ra chém, bỗng nhiên mê mẩn tâm thần, ngất lăn xuống đất.
Canh ba đêm ấy, Sách nằm ở nhà trong, bỗng gió lạnh thổi lùa vào, đèn nến tắt hết...ròi lại sáng. Nhìn vào chỗ bóng đèn, bỗn thấy Vu Cát sờ sờ đứng trước giường ! Tôn Sách lấy thanh kiếm ở đầu giường lao vút một cái, nhưng Vu Cát đã biến mất !
Ngô Thái phu nhân nghe tin, lòng vô cùng phiền muộn, bèn bảo sách lễ bái. Sách không dám trái ý mẹ, đành miễn cưỡng bước lên kiệu, tới Ngọc Thanh quán. Các đạo sĩ đón rước vào đàn, mời Sách đốt hương. Sách cũng đốt hương, nhưng không chịu vái. Bỗng thấy khói xanh trong lư hương bốc thanửg lên mà không tỏa ra, ciứ tụ lại rất gọn ghẽ rồi kết lại thành một tòa " hoa cái ". Trên tòa hoa ấy có một người ngồi chễm chệ : chính Vu Cát.
Sách nổi giận, nhổ nước bọt vào đấy, vừa mắng chửi Vu Cát, vừa kíp ra khỏi điện. Nhưng ra đến cửa đã thấy Vu Cát đứng đó, mắt trừng trừng nhìn sách. Sách rút gươm nhắm thẳng vào mặt Vu Cát mà lao, nhưng gươm ấy lại trúng và một trên lính chết gục xuống. Mọi người nhìn ra, thì chính tên lính đã chém đầu Vu Cát hôm trước. Sách tức giận đốt quán đi, nhà đang cháy bỗng thấy Vu Cát hiện ra đứng lồ lộ trên đám lửa.
Sách căm giận, bỏ về phủ, nhưng lại thấy Vu Cát đứng ngay trước cửa ! Sách bèn không vào phủ nữa, đi điểm quân. Đêm ấy Sách ngủ trong trại, lại thấy Vu Cát xũ tóc hiện đến. Sách gầm thét trong trường ầm ĩ suốt đêm.
Hôm sau, Ngô Thái phu nhân truyền mệnh tới gọi Sách về phủ. Sách vâng lời, ra mắt mẹ. Bây giờ phu nhân thấy Sách hình dung tiều tụy, khóc òa lên ràng :
- Con thất sắc quá rồi con ơi !
Sách lại trước gương soi... quả thấy hình dung mười phần hao tổn, bất giác thất kinh, quay bảo tả hữu :
-Vì sao ta tiều tụy thế này ?
Nói chưa dứt lời bỗng thấy Vu Cát đứng sờ sờ trong gương, Sách đập ngay gương đi, thét lớn một tiếng, lăn xuống đất bất tỉnh.
Ngô Thái phu nhân sai người vực vào nhà trong. Chốc lát Sách tỉnh lại than rằng :
- Ta không thể sống nổi nữa rồi.
Bèn triệu Trương Chiêu, Tôn Quyền, Kiều phu nhân ( tức Đại Kiều ) đến dặn dò. Sau khi để lại di nguyện, Sách nhắm mắt từ trần. Năm ấy Sách mới hai mươi sáu tuổi.

No comments:

Post a Comment