'cookieChoices = {};'

Thursday, August 28, 2014

Tả Từ

Mùa đông tháng 10 năm ấy, cung thất Nguỵ vương đã dựng xong ở Nghiệp Quận, Tháo sai người đi khắp các nơi thu thập những giống kỳ hoa dị quả về trồng ở vường hậu uyển. Ngày kia một sứ giả tới đất Ngô, vào yết kiến Tôn Quyền truyền lệnh chỉ của Nguỵ vương, bảo tới ôn Châu lấy cam. bây giờ là lúc Tôn Quyền đang cần tôn nhường Tháo, nên sai người đến ngay ôn Châu lựa hơn bốn mươi chín gánh cam quả to vị ngọt, rồi đưa suốt ngày đêm lên Nghiệp Quận. Bọn phu gánh cam nửa đường mệt mỏi, hạ gánh ngồi nhỉ dưới chân núi. Bỗng thấy một vị " tiên sinh " mắt to mắt híp, chân dài chân thọt, đội nón mây, mặc áo vải xanh, đi đôi guốc gỗ, khập khà khập khiễng tới hỏi chuyện rồi bảo họ rằng :
- Các ảnh phải gánh nặng đường dài vất vả quá, để bần đạo gánh đỡ cho mỗi người một quãng nhé ?
Bọn phu mừng hớn hở, bằng lòng ngay. Người ấy bèn lần lượt gánh đỡ cho mỗi tên phu năm dặm đường. Và lạ thay : ông ấy gánh qua gánh nào, là gánh ấy nhẹ thõm hẳn đi ! Ai đỡ lấy gánh lại, đều giật mình nghi lạ... Trước khi chia tay, ông ta có dặn viên quan chờ cam :
- Bần đạo vốn là bạn thân cùng làng với Nguỵ Vương, họ Tả, tên Từ, tự là Nguyên Phóng, đạo hiệu là " Ô Giốc tiên sinh " đây. Vậy khi về Nguyệp Quận, ông nhớ nói giùm rằng : TảTừ có lời thăm ngài nhé !
Dặn rồi phất tay áo mà đi. Viên quan tải cam về đến Nghiệp quân, vào phục mệnh Tháo, dâng cam lên. Tháo tự tay bóc một quả, bỗng giật mình : cam chỉ có vỏ, bên trong... rỗng tuếch ! Tháo kinh ngạc cật vẫn viên quan, người này lo sợ, phải kể lại câu chuyện gặp Tả Từ ở dọc đường. Tháo nghe nói lạ lùng chưa chịu tin, thì vừa vặn lúc ấy người canh cửa vào báo :
- Có một vị tiên sinh tự xưng là Tả Từ, xin vào yết kiến đại vương !
Tháo liên triệu vào. Viên quan tải cam vừa trông ra cửa, vội bẩm ngay :
- Bẩm đại vương, người này đúng là người chúng tôi đã gặp ở dọc đường đấy ạ !
Tả Từ bước vào, thái nạt ngay rằng :
- Ngươi dùng yêu thật gì mà móc ruột quả ngon của ta ?
Từ cưới nói :
- Lại có chuyện lạ thế sao ?
Rồi cầm ngay mấy quả cam bóc ra, quả nào cũng đầy múi dâng lên... Tháo thấy mùi thơm vị rất ngọt. Nhưng hễ Tháo bóc quả nào thì quả ấy chỉ có vỏ ! Tháo càng nghi hoặc, bèn cho Từ ngồi, rồi hỏi chuyện. Từ đòi rượt thịt. Tháo truyền đem lên ngay. Từ uống luôn năm đấu rượu mà không hề say, ăn hết cả con dê lớn vẫn chưa no. Tháo hỏi :
- Ngươi có thuật gì mà ăn khoẻ thế ?
Từ nói :
- Trước đây bần đạo ở vùng Gia Lăng, xứ Tây Xuyên, vào núi Nga Mi học đạo được ba mươi năm, thì bỗng một hôm nghe có tiếng người gọi tên bần đạo từ vách đá vẳng ra ! Quay nhìn, lại chẳng thấy ai cả. Cứ như thế luôn mấy ngày, rồi bỗng có sấm ran chấp giật, một tiếng sét nổ xé vách đá, bắn ra ba quyển thiên thư. Bần đạo cầm xem, thấy tên sách là " Độn giáp thiên thư ". Quyển thượng là thiên độn, quyển trung là địa độn, quyển hạ là nhân độn. Học thiên độn thì biết cưỡi mây đạp gió, bay bổng trên cõi Thái Hư. Học địa độn thì có thể xuyên qua núi đá, ẩn mình dưới đất sâu. Học nhân độn thì biết phép lướt mình bất thần, vân du bốn bể, tàng hình biến tướng, phi kiếm, liệng dao lấy đầu người như chơi. Như đại vương nay, ngôi nhân thần đã lên cao đến tột bậc rồi, còn đợi gì mà không lui về cho nhàn tản ? Hãy theo bần đạo đến núi Nga My tu hành, Bần đạo sẽ truyền cho ba cuốn thiên thư đó !
Tháo nói :
- Ta vẫn muốn từ quan về ẩn dật đã lâu, ngặt vì trong triều chưa kiếm được ai có thể thay ta được.
Từ cười nói :
- Có quan mục Ích Châu Lưu Huyền Đức là con cháu nhà vua tài đức có thừa ra đấy ! Sao không nhường tước vị này cho ông ấy đi ?
Rồi Từ bống trở giọng đột ngột :
- Này, bảo thật cho mà biết : Nếu không nghe, bần đạo sẽ phi kiếm lấy đầu nhà ngươi đấy !
Tháo đùng đùng nổi giận mắng :
- À ! Ra thằng này là quân do thám của Lưu Bị !
Và thét tả hữu giữ lập tức. Tả Từ không nói gì, cứ cười rộ lên từng tràng không ngớt. Tháo truyền đem bỏ ngục, sai mười mấy tên lính khảo đả... Bọn lính ngục ra sức đánh thật đau mà chẳng thấy Từ kêu một tiếng. Bọn lính hì hục mãi toát mồ hôi, mỏi rời cả tay, mới ngừng tra, nhìn lại... thì thấy Từ đã... ngủ li bì, ngáy khò khò như sấm, trơ trơ như gỗ. Tháo tức giận, sai tống vào nhà lao, đem gống sắt đóng vào cổ, lấy dây sắt thật lớn xiết tay chân, rồi đem vòng sắt khoá lại, cắt quân canh giữ cẩn thận. Nhưng quân vừa ngoảnh đi, quay lại đã thấy gông xiềng đứt hết cả, Tả Từ nằm thong dong trên mặt đất, tay chân mình mẩy chẳng hề xây xát chút gì. Giam cấm luôn bảy ngày chẳng cho ăn uông gì, khi quân canh nhìn vào, vẫn thấy Từ ngồi chễm chệ, sắc mặt lại còn hồng hào hơn trước ! Bọn ngục tốt phải bẩm với Tháo. Tháo cho dẫn Từ ra rồi gạn hỏi : " Sao ? Ngươi không đói ? " Từ mỉm cười nói :
- ta có nhịn ăn mấy mươi năm liền, cũng chẳng sao. Mà mỗi ngày một ngày con dê, ta ăn cũng hết !
Tháo đành chịu chẳng biết dùng cách nào nữa.
Rồi hôm ấy Tháo bày đại yến, các quan đến vương cung dự đông đủ. Đang lúc chung rượu, chợt thấy Tả Từ hiện ra sờ sờ chân đi guốc gỗ, vào đứng trước tiêc. Các quan đều giật mình kinh quái. Từ cất tiếng nói :
- Hôm nay đại vwong đem sơn hào hải vị ra đãi quần thần một đại yến, ắt của ngon vật lạ, bốn phương có nhiều rồi. Tuy nhiên, nếu thấy còn thiếu thức gì, bần đạo xin lấy ngay cho !
Tháo nói :
- Ta muốn có gan rồng nấu canh, ngươi lấy được khkông ?
- Ồ, có gì là khó ?
Nói rồi lấy bút mực tới bức tường vôi vẽ một con rồng, đoạn phất tay áo một cái, tức thì bụng con rồng vỡ ra. Từ thò tay vào trong moi ra một buồng gan, máu tươi con rồng chảy thánh thót. Tháo vẫn không tin, nói át đi rằng :
- Ngươi giấu trong tay áo từ trước chứ gì ?
Từ không cãi, chỉ hỏi xem :
- Hiện nay trời giá lạnh, cây cỏ chết khô. Vậy đại vương có thích hoa, thì muốn thứ hoa gì bần đạo lấy cho thứ ấy !
- Hãy lấy cho ta bông mẫu đơn !
- Dễ lắm !
Bèn bảo đem cái chậu sứ lớn râ trước tiệc, Từ lấy nước phun vào đất. Chỉ trong khoảnh khắc thấy một mầm mẫu đơn nứt ra, mọc dần dần thành cây, rồi trổ hai bông hoa tuyệt đẹp ! Các quan rất kinh ngạc, ngỏ lời nói mời Từ ngồi ăn uống. Một lát, nhà bếp dâng món gỏi cá lên. Từ lại nói :
- Ăn gỏi, thì phải có cá lư sông Tùng Giang mới ngon !
Tháo hỏi :
- Đường xa ngàn dặm, làm sao lấy được cá ấy ?
- Muốn lấy là được, có gì ?
Bèn bảo đem cần câu tới, rồi ra ngày cái ao trước vương cung ngồi câu, phút chốc đã giật lên mấy chục con cá Lư thật to lên thềm điện. Tháo nói :
- Cá nảy vẫn thả trong ao ta lâu nay ! Có gì lạ ?
Từ mỉm cười :
- Sao đại vương nói lèo bần đạo quá vậy ? Cá Lư khắp thiên hạ chỉ có hai mang. Riêng cá lư sông Tùng là có bốn mang mà thôi. Cứ xem đây thì biết, chẳng phải nói nhiều.
Các quan xúm vào xem, quả thấy cá vừa câu, con nào cũng có những bốn mang. Từ lại nói :
- Ăn gỏi cá lư Tùng Giang phải có chút gừng mầm mía mới ngon !
Tháo hỏi :
- Ngươi cũng lấy được chứ ?
- Nào có khó gì !
Bèn bảo bưng ra một cái chậu vàng. Từ lấy vạt áo phủ lên, chốc lát mở ra thấy đầy một chậu gừng mầm non đỏ tía, dâng lên Tháo. Tháo đưa tay cầm xem chợt thấy trong chậu có một quấn sách, bìa đề bốn chứ : " Mạnh Đức tân thư ". Tháo cầm lấy mở xem, thấy đúng là cuốn sách mình viết, chẳng sai một chữ ! Tháo rất nghi hoặc, lạ lùng. Từ đưa tay với cái chén ngọc trên án, rót đầy rượu, rồi dâng lên Tháo mà rằng :
- Mời đại vương uống chén rượu này, thọ lâu ngàn tuổi !
Tháo nghi hoặc bảo :
- Ngươi hãy uống trước đi !
Từ đàu tay lên đầu, rút chiếc trâm ngọc, rạch vào chén rượu một cái, tức thì rượu chia làm hai. Từ uống một nửa, rồi dâng Tháo một nửa. Tháo lại càng nghi, lớn tiếng gắt, gạt đi không uống. Từ bèn ném cái chén lên không trung, hoá thành con chim cu trắng bay vòng quanh điện. Các quan đều ngửa mặt lên trông, khi quay nhìn lại, thì Tả Từ đã biến đâu mất. Tháo đang bực tức chưa kịp nói sao, bỗng có người bảo : " Tả Từ đã ra đến cửa ngoài, đang bỏ đi..."
Tháo giận giữ nói :
- Giống yêu quái ấy, phải trừ đi, kẻo nó gây tai hại !
Liền sai Hứa Chử đem ba trăm quân mặc áo giáp sắt đuổi theo bắt lại. Chử lên ngựa kéo quân ra cửa thành thì thấy Tả Từ đang lê đôi guốc gỗ bước đi khập khiếng phía trước. Chử thúc ngựa đuổi bắt. Nhưng lạ thay : Tù cứ đi thong dong lững thững trước mặt, ngựa Chử phi như bay, mà vẫn không sao đuổi kịp. Khi đuổi đến chân một trái núi, gặp một thằng bé mục đồng xua một đàn dê tới, rồi thấy Tả Từ chạy lẫn vào giữa đàn dê. Hứa Chử rút cung lăp tên bắn một phát, Từ bỗng biến mất. Chử sấn tới khua đao chám hết cả đàn dê, rồi hầm hầm tức giận khéo quân về. Tôi nghiệp thằng bé chăn cừu cứ ôm mặt mà khóc. Bỗng thấy cái đầu dê lăn dưới đất há mõm nói tiếng người, gọi bảo thằng bé rằng :
- Mày hãy vác các đầu dê lắp vào cổ dê đi ! Đừng khóc nữa !
Thằng bé hết hồn, ôm mặt ù té chạy. Bỗng nghe có tiếng người gọi sau lưng :
- Mày chớ sợ, đừng chạy nữa ! Ta trả lại bày dê cho mày nguyên lành đây này !
Nó ngoảnh cổ nhìn, thấy Tả Từ đã cho bày dê sống lại, và đang bước tới gọi. Nó mừng tíu tít, đang toan hỏi chuyện ông khác lạ, thì Từ đã phất tay áo bỏ đi, bước chân lướt thướt như bay, bỗng chốc đã mất hút. Đứa bé về thuật chuyện với chủ. Chủ nó không dám dấu diếm, phải đi báo Tào Tháo. Tháo bèn sai vẽ hình dạng in tướng mạo Tả Từ, dán yến khắp nơi truyền lệnh tróc nã kỳ được. Chỉ trong ba ngày, khắp trong thành ngoài quận, đâu đâu cũng bắt được người hiếng một mắt, khiễng một chân, đội mũ mây, mặc áo xanh, đi đôi guốc gỗ, giải về nạp đến ba bốn trăm người giống hệt nhau như thế. Tiếng bàn tán xôn xao chợ búa, náo động phố phường ! Tháo sai các tướng lấy máu lợn, máu dê hắt vào, rồi áp giải ra giáo trường ở cửa Nam. Tháo tự đem năm trăm giáp sĩ vây kín xung quanh truyền lệnh chém hết mấy trăm Tả Từ ấy ! Những cái đầu vừa rụng xuống thì mỗi cái cổ họng đều phun ra khí xanh, bay lên không trung tụ lại thành một đám, rồi hoá ra một...ông Tả Từ ! Tháo ngẩng nhìn thấy Từ đưa tay lên trời vẫy một cãi, tức thì một con hạc trắng bay tới. Từ cưỡi hạc, vỗ tay cười lớn, gọi xuống rằng :
- Chuột đất theo Cọp vàng, ấy là ngày...gian hùng hết kiếp ! A ha ha !
Tháo căm tức, truyền các tướng giương cung bắn lên. Bỗng thấy cuồng phong nổi đùng đùng, cát đã bay mù mịt. Những cái thấy người bị chém năm dưới đất bỗng nhổm dậy một loạt, quờ tay ôm lấy đầu, rồi xạch chạy lên lầu diễn võ, sấn vào đánh Tào Tháo ! Văn quan võ tướng đều hoảng hồn, kinh hãi ôm mặt lăn kềnh, còn Tháo thì ngã lăn xuống đât !
Lát sau gió lặng, những thây người biến đi hết. Các quan hầu dìu Tháo vào về cung. Tháo lo sợ mà phát bệnh. Người sau có thơ khen Tả Từ rằng :
Phi bộ lãng vân biến Cửu Châu
Độc bằng độn giáp tự ngao du,
Đằng nhàn thí thiết thần tiên thuật,
Điểm ngộ Tào Man bất chuyển đầu !

No comments:

Post a Comment