Có khi nào sau một ngày mệt mỏi trở về nhà bạn thấy tóc ba mình thêm một sợi bạc, khóe mắt mẹ thêm một nếp nhăn, và lúc đó bạn chỉ muốn sà vào lòng ba mẹ và ước ao rằng “con không muốn lớn nữa, ba mẹ cũng đừng già đi” không?
Dẫu biết đó là chuyện không tưởng, vì khác nào ta bắt thời gian thôi quay để hiện tại đứng yên. Nhưng có lẽ chúng ta đều có vô số lần cố chấp hy vọng điều đó xảy ra.
Càng lớn ta càng nhận ra rằng cuộc đời vốn là một khối đen nhiều khuyết điểm, ở đó sự yêu thương, san sẻ và chân thành thì ít nhưng lại có thừa những lừa lọc, dối gian, và ghen tỵ lẫn nhau. Càng lớn ta càng thấy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng một màu hồng tinh khôi và trong trẻo như các câu câu chuyện cổ tích mà ta ấp ủ mỗi đêm khi còn nhỏ. Ta càng ý thức rõ một điều rằng hiếm có ai trên thế gian này yêu thương và tốt với ta một cách chân thành và vô điều kiện như ba mẹ đối với ta. Và càng lớn chúng ta càng có nhiều nỗi sợ hãi. Nhưng có lẽ nỗi sợ mà tất cả chúng ta giao nhau nhiều nhất đó chính là sợ ba mẹ già đi…
Bạn biết không, một trong những cảm giác đau đớn nhất mà con người phải chịu chính là cảm giác khi một ai đó thân thương, một ai đó mà mình yêu quý nhất lại rời xa mình. Với tôi, đó là điều tồi tệ và bi thương nhất mà bất cứ ai trên thế gian này đều phải trải qua, trừ khi kẻ đó không có ai thân thích, không yêu thương và trân trọng bất kỳ ai. Ở đây, tôi không nói đến tình yêu trai gái mà tôi nói về một tình cảm thiêng liêng hơn thế nữa, đó chính là tình thân.
Tôi rất sợ việc ba mẹ mình già đi từng ngày, mặc cho đó là quy luật tất yếu của tạo hóa. Hằng ngày khi nhìn thấy những dấu vết thời gian để lại trên vầng trán của ba, trên nụ cười của mẹ, tôi lại thêm đau lòng. Nghĩ đến một ngày khi ba mẹ rời xa, chắc chắn chẳng ai trong chúng ta đủ mạnh mẽ mà thản nhiên trước một mất mát to lớn vô cùng như thế.
Với tôi, ba mẹ chính là những người có ơn với ta nhất trong cuộc đời này và có ba mẹ là một điều may mắn nhất. Nên, nếu còn ba mẹ, làm ơn hãy biết trân trọng, hãy biết mỗi ngày được nhìn thấy ba mẹ cười là một điều hạnh phúc. Hãy sống sao cho ba mẹ vui lòng, hãy làm mọi thứ có thể để đáp đền công ơn mà bậc sinh thành đã có với ta. Đừng đợi đến ngày mai, ngày kia, đến khi tốt nghiệp hay lên chức, mà hãy làm ngay bây giờ, ngay hôm nay, ngay khi có thể và ngay khi còn kịp.
Không phải đến khi có thật nhiều tiền thì mới là trả ơn ba mẹ, vì bạn có là triệu phú thì cũng cho chính bản thân bạn thôi, chứ ba mẹ đâu sống đến bạn cả đời để tận hưởng những thứ đó. Không nhất thiết phải là những gì thật lớn lao mới là trả ơn ba mẹ, chỉ đơn giản là học thật tốt, nếu ở xa thì cuối tuần hoặc cuối tháng hãy sắp xếp thời gian về nhà dùng cơm cùng ba mẹ, hãy bỏ một chút thời gian lang thang trên mạng mà chăm cây cảnh trước sân với ba, đi chợ chọn cá cùng mẹ…
Để đổi lại những nụ cười thật tươi, thật ngọt của ba mẹ. Đó chính là đền đáp rồi. Chỉ những điều đơn giản và bình dị thế thôi nên đừng chần chừ, đừng e ngại, đừng để bản thân phải có bất kỳ hối tiếc nào về sau, vì thời gian trôi đi vội lắm!
Có nhiều người chối bỏ gia đình, chối bỏ chính những người đã tạo ra họ chỉ bởi họ sinh ra trong một gia đình không khá giả, họ quan niệm rằng như thế là bất hạnh, nhưng họ đã sai, so với những người vừa sinh ra đã không thấy mặt ba, không rõ mẹ mình là ai, những người luôn tự vấn mình câu hỏi “ai đã tạo ra tôi?” mà mãi mãi chẳng tìm được câu trả lời. Đó mới chính là bất hạnh thực sự.
Không cần biết gia cảnh bạn ra sao, cha bạn là giám đốc hay công nhân, mẹ bạn làm bao nhiêu tiền một tháng, chỉ riêng việc chúng ta được ba mẹ tạo ra, nuôi dưỡng và dạy dỗ để có thể ngồi đây và đọc những dòng này đã là một điều may mắn, có thể cái may mắn mà chúng ta có được đã gấp đôi ba lần so với rất nhiều người khác ở ngoài kia. Nên hãy trân quý và đừng phí hoài.
Trên thế gian này chẳng có gì là hoàn hảo cả, chẳng ai có quyền chọn lựa nơi mình sinh ra, nên hãy chấp nhận cuộc sống của chính mình, đừng vì quá tham lam danh vọng và những phù du ngoài kia mà bỏ quên một mái nhà nơi có bậc sinh thành đang già đi từng ngày, đừng để đến khi va vấp, đến khi bị cuộc đời nhẫn tâm cào xé, thì mới sực tỉnh mới tìm về ba mẹ, liệu có kịp?
Chúng ta, ai rồi cũng đến lúc đủ lớn để mong mình bé lại, khi cuộc sống quá nhiều mỏi mệt lại chỉ muốn lui về một góc, tránh xa những bon chen, lừa lọc ngoài kia. Chỉ muốn chui vào lòng mẹ, tựa đầu lên bờ vai vững chắc của ba, muốn cuộn tròn trong mái nhà thân thương quen thuộc, có tiếng mẹ í ới, có khói bếp ấm nồng. Cuộc đời này vốn dĩ có quá nhiều vết xước, nên tôi, bạn và chúng ta, hãy cứ mạnh mẽ với phong ba bão táp ngoài kia, nhưng hãy nhớ quay về nhà khi chiều muộn, hãy cứ là đứa trẻ trong vòng tay ba mẹ, để tìm về những nũng nịu ngây thơ, hãy để tình yêu của ba mẹ xoa dịu những vết thương mà ta vô tình bị xô bồ ngoài kia mang lại. Vì tận sâu thẳm trong mỗi con người thì gia đình và ba mẹ luôn là nơi an yên nhất.
Nên lúc này đây, nhân lúc ta chưa kịp lớn hơn nữa, ba mẹ cũng chưa già đi nhiều hơn, hãy trân trọng những giây phút có ba mẹ bên cạnh vì cuộc đời này có ba mẹ đã là một đặc ân!
No comments:
Post a Comment