'cookieChoices = {};'

Monday, August 25, 2014

Ngoại là 'hotgirl'


Mỗi lần bà kêu "cháu tui đâu rồi " là tôi cầm cái nhíp nhổ tóc ngứa, dìu bà ra vườn. Chiếc chõng tre dưới gốc cây mận là góc “xưa - nay” của hai bà cháu. Nơi đây, tôi nghe chuyện của bà để thấy đời bớt mênh mông. Còn bà nghe chuyện sách vở của cháu để thấy vui vì cái túi khôn của cháu bà đang lớn. Có lần tôi khoe với ba má rằng "hồi ký" thời thiếu nữ của bà lâm ly y chang tiểu thuyết.  

Tôi khen tóc bà tuy bạc nhưng còn dài, chắc hồi con gái, tóc bà đẹp lắm. Bà nói ừ, cái thời lá chanh, bồ kết vậy mà hay, gội mấy thứ đó tóc mượt lắm, lại thơm lâu, ăn đứt ba cái dầu gội trên ti vi đó cháu. Hồi đó, cả xóm đều khen tóc bà “hết ý”.
Tôi cười giòn, nói ngoại "nổ" y chang "hot girl". Ngoại hỏi "hót gơ" là gì? Tôi nói đó là cô gái quyến rũ. Ngoại cười, nói vậy bà là “hót gơ” rồi. Mắt Ngoại chợt vui lên, bà kể tối nào các chàng cũng rậm rật quanh nhà Ngoại. Anh thì lượn lờ trước ngõ, anh thì lấp ló sau nhà, anh thì cà rà mé vườn. Ông cố cháu nói bà mới mười sáu nên “cấm tiệt”. Có lần ổng tạt mấy chục thau nước vào bụi rậm vì nghi có “địch” nhưng không ăn thua, phải thả chó ra sủa ầm ầm mấy ảnh mới chịu giải tán. Sáng sớm, Ngoại quét sân, có anh đi ngang ném thơ vô, phong thơ có mấy bông hoa. Thơ như vầy: “anh thương mái tóc em dài - gởi em đôi cánh hoa lài làm tin”.

Tán gái bằng... Thơ

Riêng ông Ngoại cháu thì tán bà bằng cách dễ thương lắm.

Chỉ một lần gặp rồi trộm thương
Yêu em không biết vấn vương trong lòng
Mình mới gặp như đã quen từ trước
Em nhẹ người anh lặng bước vào tim...


Hai cánh chim như tình anh dành tặng
Luôn bên em mãi mãi không xa rời
Dẫu có bao phòng bà bão tố
Mình sẽ là con thuyền vượt ngàn khơi

Toàn là bằng thơ , lúc đó Bà mê lời thơ của Ông .Bà muốn chạy theo mà sợ người ta “oánh” giá là con gái mà… rượt theo con trai nên thôi.
Tim nhớ aị tim bỗng dưng thảng thốt,
Buốt nhói từng nhịp đập mỗi đêm khuya!
Qua chấn song len lỏi bóng trăng thừa,
Như nhắc nhở. đêm nào trên lối cũ...

Mắt chờ aị cho mi buồn bóng rủ
Chớp nhẹ hoài chỉ sợ...giọt lệ rơi...
Mỗi chiều về, mắt mãi ngó xa xôi,
Tìm đâu đó dáng người xưa quen thuộc...





Bờ vai gầy tủi thân thêm gầy guộc,
Run từng hồi khi gió lạnh thoáng qua...
Bóng ngả nghiêng xiên theo ánh chiều tà,
Thèm khắc khoải bàn tay người diù, đỡ...

Chân đợi ai trên đường về lối nhỏ,
Bước ngập ngừng trong từng thoáng miên man...
Chiều vào Thu, lá từng chiếc, chiếc vàng,
Rơi hờ hững trong đìu hiu gío cuốn...
Ổng “lì” mà không trơ, hổng mồm mép, hoa lá gì. Chỉ toàn làm thơ để của Bà thôi.Nhờ vậy mà năm sau ổng mới được làm rể rồi "rinh" bà về luôn. Bà nói con gái phải biết "làm giá" chút đỉnh cho con trai nó sợ. Nó giăng câu thì mình cắn hờ thôi. Dò trong lóng đục, biết nó một dạ thương mình mới cắn thiệt.
Rung động… ban đầu

Ngoại nói hồi mới lớn Má cháu cũng từng thương lụn thương bại, chút xíu nữa là hại cái thân.
Tôi binh má: "Bà nói sao ấy, Má chín chắn lắm đó". Bà nói sống nhăn chớ chín gì. Ai đời cái thằng chủ tiệm bán bánh mì có vợ rồi nhưng hổng biết nó bỏ bùa gì mà Má con mê nó, ngày ghe nó nhổ neo, Má con nằm một đống. Ngoại phải tỉ tê thiệt hơn mấy buổi má con mới nghe ra.Mà cũng hay, cái nòi thương vội thương vàng cũng hổng lâu là gì, chưa tàn mùa trăng là quên liền.
Má tôi đang hái mận, nghe mẹ kể lại thuở rung động... ban đầu của mình thì ngượng lắm. Chờ sau khi tôi vô nhà, Má tôi nói kìa má, má “tiết lộ” vậy con bé nó... chọc quê con, làm sao con dạy nó?
Ngoại cười trơ cả lợi, nói hổng quê đâu con. Ai cũng phải dại đôi lần mới khôn lên được. Ba tôi cười cười, nói cảm ơn em đã biết nghe lời mẹ. Nếu không thì anh trớt quớt rồi.

No comments:

Post a Comment