'cookieChoices = {};'

Saturday, August 2, 2014

Tắm mưa

                        Giang tay đứng giữa trời mưa
                                                Mưa rơi xối xả, mưa đùa xác thân
                                                Nước mưa gột hết bụi trần
                                                Để ta trong sạch trắng ngần như xưa
                                                Ngày nào còn bé tắm mưa
                                                Rủ nhau đuổi vớt cá rô ngược dòng
                                                Vô tư chạy suốt cánh đồng
                                                Chẳng lo lắng, chẳng bận lòng việc chi

                                                Lớn lên  cất bước ra đi
                                                Trường đời lăn lộn, nghĩ suy thật nhiều
                                                Mỗi lần gặp trận mưa chiều
                                                Ta muốn quẳng hết mọi điều âu lo
                                                Đầu trần ngửa mặt hứng mưa
                                                Lòng vui như thể tuổi thơ trở về 


Mỗi độ mưa về, mẹ lại tất bật hơn với gánh rau cho đàn heo đang tuổi lớn, lại dọn dẹp sắp xếp đồ đạc trong nhà do anh em tôi bày ra. Ba anh em tuổi gần nhau nên nghịch kinh khủng. Tôi là đứa phá nhất, mẹ sai anh hai làm gì, tôi đều đi theo rình phá cho được. Mưa càng to chúng tôi càng thích. Chúng tôi thi nhau cười đùa, ước giá như ngày nào cũng mưa để được tắm thoả thích.
Tắm mưa đã đời, chúng tôi lại ngồi bên bếp lửa xem mẹ rang bắp, đứa nào cũng tranh nhau hạt nổ to nhất, dù nóng mấy vẫn khoái và giành nhau, kêu ”của con, của con”. Những cơn mưa trong veo, ngọt lịm nước cứ thế tạc vào ký ức tôi những thời khắc đẹp nhất, trong trẻo nhất và vô tư nhất của tuổi thơ.
Trong ký ức trẻ con của tôi, mưa là điều gì đó rất tuyệt vời, hễ khi mưa xuất hiện nó lại làm cho lũ trẻ chúng tôi khoan khoái lạ thường, tiếng mưa hòa trong tiếng cười của mấy anh em và lũ bạn hàng xóm thuở gà bông ấy nghe ngọt tai hơn bất kì âm thanh nào tôi được nghe sau này. Là cảm giác người run run lạnh, co ro như lũ gà con ướt mưa đang được bếp lửa của mẹ sưởi ấm.
Thời sinh viên của tôi gắn chặt với Đà Lạt, thành phố của hoa, của sương bồng bềnh và những cơn mưa sụt sùi. Khí hậu Đà Lạt dễ chịu, mưa ở đây cũng đẹp tựa con người nơi đây vậy, hiền hòa, nhẹ nhàng pha chút mộng mơ, đôi khi lại đỏng đảnh như một cô tiểu thư khuê các. Mưa Đà Lạt dịu dàng giống con gái mới lớn. Đỏng đảnh đấy nhưng hiền hoà chứ không triền miên, thối đất thối cát và thổi bay mọi thứ như quê tôi.
Ở đây, tôi mới biết thế nào là mưa phùn, có khi đất trời u ám lất phất những giọt nước li ti cả tuần liền. Những cơn mưa kèm theo cái lạnh và gió có thể ngửi được mùi đất, mùi thơm thoang thoảng từ những hàng thông ứa nhựa và lẫn vào đâu đó là mùi hương hoa hồng, hoa mimosa hết sức quyến rũ. Mưa ở Đà Lạt thi vị, như chất xúc tác cực mạnh cho những kẻ có tâm hồn bay bổng. Ai sống ở Đà Lạt rồi sẽ biết được cái lãng tử nơi đây và tôi cũng thế.

No comments:

Post a Comment