'cookieChoices = {};'

Sunday, August 24, 2014

Trời đã vào thu



Nghe chừng ...


Trời đã vào thu

Nỗi niềm xưa biết bao giờ mới nguôi


Nhịp buồn trong mảnh tim côi

Mưa đêm gõ nhịp làm tôi nhớ 
người

Hàng cây trước ngõ lả lơi

Phố khuya đường vắng rụng rơi 
ánh đèn

Cố tìm trong khoảng đêm đen

Bóng người xưa ngỡ đã quên lâu
 rồi

Yêu thương sao chỉ một thời

Mà nỗi đau suốt một đời không 
quên 




Vàng đâu nhuộm khắp cây đồi,

Xanh đâu thu trải kín trời thẳm xanh

Gió len rất nhẹ trong cành

Như em, thu chiếm lòng anh khi nào 




Mùa thu sao lá không vàng

Sân rêu, khóm cúc đã tàn từ lâu

Em đi xa tự năm nào

Để cho cam quýt mận đào bỗng chua

Tôi về vườn cũ ngày mưa


Ngu ngơ không biết đời trưa hay chiều

Từ ngày lạc dấu thương yêu

Tôi đi về phía quạnh hiu đất trời

Mùa thu, sao lá không rơi

Ngồi nghe vàng rụng vào thời xa xăm




Giọt ngâu rớt trúng chỗ nằm

Em làm sao biết đời căm lạnh rồi

Có ai về đó cùng tôi

Phải em ngoài giếng làm rơi tiếnggầu 

Sao tim tôi chợt nhói đau

Vết bùn chân nhỏ in ngoài cầu ao ...

Tiếng em cười tự thu nào

Mà nghe rúc rích bên rào giậu thưa

Em gọi tôi ở ngoài mưa

Hay cơn gió lạnh nào vừa qua sông ?

Sao em không chọn mùa đông

Mà đi lấy chồng lại đúng mùa thu

Để vườn cũ giữa thâm u

Để tôi sống giữa sa mù chiêm bao !




Mùa thu vàng những hư hao 
Mùa thu vàng những khát khao đợi chờ 
Ai đem lá ép vào thơ 
Để cho hồn lá thẫn thờ chơi vơi 
Mùa thu cánh lá vàng rơi 
Mùa thu cánh lá uá lời yêu thương 
Hạt sương nho nhỏ vấn vương 
Vỗ về thân lá cảm thương kiếp sầu 
Mùa thu sợi nắng tan mau 
Mùa thu chồng chất nỗi sầu không tên 
Như làn mây mãi lênh đênh 
Như đời lữ thứ chông chênh tháng ngày 
Mùa thu quanh quẩn đâu đây 
Võ vàng cánh gió heo may rụng rời 
Tình tơ cũng rối bời bời 
Mùa thu ... thôi đã hết rồi ... giấc mơ.



No comments:

Post a Comment