'cookieChoices = {};'

Friday, November 7, 2014

Những người nhặt hương .


Đọc mấy bài viết - hay như truyện hoa tím ngày xưa - của Thuý , thấy thiệt là thú vị , thiệt là đã ! Bỗng tự hỏi sao mình sướng vậy ta , khi không có người bỏ công sức thu thập dữ liệu , chắt lọc từng câu từng chữ , viết thành truyện thiệt là hay để cho mình đọc ...mà chẳng đòi hỏi bất cứ điều gì ! Đành rằng tác giả thường nói viết là để giảm stress , viết để thoả đam mê , viết vì ...thích viết , nhưng vin vào đó để đón nhận những món quà tinh thần này một cách " hồn nhiên vô tư " quá thì thấy cũng hơi ...áy náy ... 
Cũng định bình luận mấy câu , nhưng đúng như Thuý nói , bài nào cũng hay mà cứ khen mãi cũng nhàm , thành thừa , nên mình muốn dành thời gian để nói đến những khía cạnh khác , những cái suy nghĩ nảy ra trong đầu .
Không biết mọi người thì sao , nhưng với mình thì rõ ràng cái tuổi học trò , cái quãng thời gian làm học trò , vui cùng bè bạn , trường lớp , thầy cô ...vẫn là cái gì đó thật êm đềm , rất dễ thương , rất có giá trị ...trong đời sống tình cảm , tinh thần của mình . Có lẽ do nó có những đặc điểm rất riêng , hiếm có và khó lòng tìm thấy được ở những nơi khác , giai đoạn khác của cuộc đời . Ví dụ như sự hồn nhiên , vô tư , trong sáng , ít hoặc bất vụ lợi trong quan hệ bạn bè . Hay sự nghịch ngợm " thầy chạy " . Hay cái môi trường có một không hai , nơi gắn kết mọi người lại với nhau bằng vô số sự kiện , kỷ niệm , mối quan tâm chung . Hay do đặc điểm tâm sinh lý tuổi học trò nên có những cảm xúc , rung động rất mới mẻ , những mối tình học trò đẹp tinh khôi , thanh khiết và cũng không kém phần trữ tình , lãng mạn ... cực kỳ dễ thương , lung linh , hấp dẫn .
Nói là nói vậy , nhưng không phải tất cả mọi người đều cảm nhận giống như mình . Có người rất thờ ơ , vô tình , ít gắn bó với trường lớp ; cũng có người cảm nhận được thật đầy đủ và sâu sắc hơn mình . Nếu một lớp , một lứa mà được vài người như vậy , kể như có phước cho cả bọn , bởi đa số chỉ lo học , ít quan tâm đến những chuyện bên lề hoặc nếu có thì cũng không thể tường tận hết mọi chuyện . Đã vậy , thời gian trôi qua , bạn bè tứ tán , áp lực cuộc sống ... khiến cho mọi thứ bị lãng quên , dần dần trở nên nhạt nhoà , tan biến gần hết .
Do đó nếu có được ai đó vừa quan tâm , tức là gắn bó với lớp nhiều , biết nhiều chuyện , nhớ nhiều chuyện ( có khả năng lưu giữ ) .... vừa có khả năng viết lách để tường thuật lại , ghi lại , kể lại , dựng lại ...thì quá tốt ! Ngoài năng lực nhớ , viết ra , còn phải hội đủ các yếu tố khác không kém phần quan trọng như : thời gian , nguồn cảm hứng , ý thức nâng niu , trân trọng , muốn bảo tồn kỷ niệm , muốn chia sẻ cùng mọi người ... của người viết . Và viết được đã tốt , viết sao cho hay , cho lôi cuốn , lột tả được tâm trạng tình cảm người trong cuộc , truyền tải được chính xác , chân thật , cặn kẽ sự việc , nội dung diễn biến câu chuyện , làm lay động lòng người ...thì lại càng đáng quí , đáng trân trọng . 
Thật may là chúng ta đã có Diễm Thuý , Phụng Kiều và một số bạn khác - những người có tình cảm , có tâm huyết , hội đủ điều kiện cần và đủ - để viết nên những bài văn thật dễ thương , không chỉ làm sống lại bao nhiêu là sự kiện , ký ức cùng tình cảm thầy trò , bè bạn ngày xưa , mà còn góp phần làm cho tình cảm bạn bè ngày nay thêm đậm sâu , thắm thiết .
Cái công của người viết thật là lớn lao cho nên chỉ dành cho họ vài lời khen trong mục bình luận thôi là chưa đủ . Họ xứng đáng được nhận nhiều hơn thế , bằng những hình thức trang trọng hơn thế từ cả cộng đồng . 
Bài viết này chỉ là suy nghĩ riêng , xin gửi đến những nhà văn của nhóm ( mà tôi ví như những con tằm nhả tơ , những người góp nhặt hương hoa tặng đời ) , như một sự ghi nhận , một lời tuyên dương thay cho những lời bình luận khen tặng thông thường ở mỗi bài trước đây mình vẫn viết . 
Và dĩ nhiên mình luôn trân trọng sự cống hiến của các bạn , luôn mong đợi những tác phẩm mới , cùng sự xuất hiện của các nhà văn mới để sân chơi Phây búc này ngày càng thêm phong phú , vui tươi , hấp dẫn ..., phải không các bạn ?

No comments:

Post a Comment