Phần IX – KLo, thầy LH, đám con gái và cuộc nổi loạn khó quên
Vào giờ ra chơi, tôi cảm thấy mệt mỏi, không muốn ra sân chơi trò nhảy dây, hay chơi u như mọi khi mà muốn ở lại trong lớp để tránh đi cái khí hậu nóng bức của bên ngoài. Chẳng còn bao lâu thì được nghỉ hè rồi còn gì. QQ và MHo ở lại trong lớp làm bạn với tôi. MH ngồi kế bên tôi chăm chỉ ôn bài cho tiết học sau. Nhỏ KLo cũng ở lại, loay hoay làm thơ hay viết gì đó ở phía bàn bên kia sau lưng tôi. Im lặng một thời gian đâm chán, tôi bắt đầu gợi chuyện với QQ và MHo, xong cả bọn xúm nhau vào nói chuyện. Chủ đề chính vẫn là thầy LH chủ nhiệm lớp tôi, có khi chúng tôi xen vào một hai câu chọc thầy LH với KLo, nhỏ KLo cười khoái chí đến tít mắt nhưng miệng vẫn chối:
-”Thôi mày ơi, thầy đâu có thân với tao hơn mấy đứa khác đâu”.
Tôi lên tiếng cải:
-“Tao thấy mày với thầy hay kè kè đi chung với nhau hoài.”
KLo đính chánh:
-“Tao với thầy nhắc chuyện hồi xưa ở quê mà. Tao thấy cô L thích thầy mình kìa, thầy LH hình như cũng thích cổ nữa.”
Nó đề nghị:
-“Mình viết lên bảng ghép đôi thầy LH với cô L, chọc cho thầy mắc cở chơi.”
Ba đứa tôi, MHo, QQ thích thú ủng hộ. MH cũng không lên tiếng phản đối. KLo đi lên bảng đen, lấy phấn viết “LH + L” thật to ngay giữa bảng. Tôi theo nó cầm viên phấn vẽ thêm vài nét làm kiểu cho chữ “LH + L”, MHo và QQ trang trí chung quanh chữ ghép bằng những hình hoa và ngôi sao. Vừa lúc đó, TL và MHg từ ngoài lớp bước vào cửa, hai đứa thắc mắc hỏi:
-“Tụi bây đang vẽ gì vậy?”
MH hất mặt trả lời:
-“Tụi nó đang ghép đôi thầy LH với cô L.”
-“Viết tắt vậy không ai đoán ra đâu. Để tao viết nguyên tên cho rỏ.” TL cười khăng khắc rồi viết thêm lên góc phải của bảng một hàng chữ có nguyên tên của thầy LH cộng với cô L. KLo và QQ càng hứng chí bắt chước TL, hai đứa đề thêm hai ba khẩu hiệu trên bảng nữa ”LH thích L”, “LH và L muôn năm”... MHa và MHg tham gia vẽ hoa lá, đóng khung làm cho những khẩu hiệu trên tấm bảng càng nổi bật hơn. Nhóm con gái MC, TV, KP, PT và KO trở vào lớp nghỉ xả hơi sau khi dạo chơi ngoài sân, thấy vậy cũng tham gia trang trí tấm bảng đen bằng những khẩu hiệu chọc ghẹo thầy LH. Sau khi tấm bảng đã bị viết đầy, KLo hô hào đám con gái leo lên bàn, nhón chân viết các khẩu hiệu khác ngập tràn những vách tường chung quanh phòng học. Con gái trong lớp tham gia càng lúc càng đông. Ai cũng nghỉ thầy LH rất hiền, giờ học tới khi thầy vào lớp, nếu có thấy chắc thầy chỉ la một chút rồi thôi. Các khẩu hiệu được viết ra bởi các tác giả khác nhau nên từ từ được phăng ra thành nhiều câu rất khiêu khích hay thậm chí rất nhảm nhí như “LH ơi, L thích LH lắm”, “Đả đảo LH”, “Gà mên LH sẽ bị nhóm xì trum tiêu diệt”, “Vương quốc xì trum bất tử”, “Thầy LH là số 1, cô L là số 0, hai người đi chung thành số 10”, “Thầy và cô tuy hai là một”, v.v... Không khí nổi loạn thật ồn ào náo nhiệt, đứa cười, đứa la, đứa vỗ tay. Vẽ đầy tường đầy bảng xong, đám con gái khoan khoái ngồi chờ coi phản ứng của thầy LH, còn dặn nhau nếu thầy có hỏi ai làm thì phải nhất quyết không khai. Sau khi giờ chơi chấm dứt, nhóm con trai trở vào lớp, thấy tường bị viết đầy phấn trắng cũng không hề thắc mắc nhiều, chỉ ngơ ngác nhìn quanh đọc sơ các khẩu hiệu, đọc xong đủ biết đám con gái lại giở trò phá thầy.
Quả như cả bọn đã đoán trước, thầy LH bước vào lớp sững sốt một chút, thầy đọc sơ qua mấy câu trên tường và trên bảng thì mặt trở đỏ, không phải vì giận mà vì mắc cở. Thầy lau sạch tấm bảng xong, vẫn hiền lành cười nhỏ nhẹ đề nghị học sinh nào đã vẻ trên tường thì đứng dậy xóa cho hết. Cả đám con gái giữ lời ước hẹn, không ai thèm đứng dậy. Thầy LH tế nhị không muốn vạch trần học sinh nào hết nên thầy nói:
-“Thầy sẽ ra ngoài khoảng nửa tiếng, khi thầy quay lại, hy vọng các em lau sạch các bức tường.”
Thầy vừa bước đi thì cả lớp nhốn nháo cả lên. KLo kiên quyết dặn đám con gái đừng xóa đi các câu trên tường, để thử coi thầy có trở mặt giận không, vì từ đầu năm tới cuối năm chúng tôi chưa bao giờ bắt gặp thầy LH lớn tiếng hay nổi nóng với ai. Khoảng nửa giờ sau thầy LH trở lại lớp, các bức tường vẫn còn đầy phấn trắng, thầy bắt đầu bối rối, thầy khuyên bảo hết lời mà cả lớp cứ ngồi im. KLo cười mỉm lém lỉnh, đám con gái che mặt cười tinh nghịch với nhau. Mặt thầy LH bắt đầu tái, thầy càng lúng túng hơn. Tôi nhìn thầy mà chợt nhớ tới một câu trong truyện của Duyên Anh :”Trò xin thầy tí huyết”. Đám con gái lớp tôi không xin thầy tí huyết mà xin của thầy cả lít mồ hôi. Thầy LH nói sao cũng không ai nghe nên thầy đành phải bỏ ra ngoài. Đám con gái phá phách thở phào ra bàn tán, ai ngờ lúc đó thầy giám thị đi ngang:
-“Học sinh lớp này làm gì đây? Sao viết đầy tường vậy?”
Cả lớp giật mình im phắt. Thầy giám thị đứng ngay cửa lớp đọc mấy khẩu hiệu rồi nhăn nhó nói:
-“Mấy em phá quá. Đi ghép đôi thầy cô. Đứa nào làm đây?”
Tôi và đám bạn gái tái cả mặt, tim đập thình thịch. Thầy giám thị nghiêm giọng:
-“Ai dạy các em giờ này? Thầy đi kiếm thầy chủ nhiệm rồi sẽ tính với các em.”
Tôi bắt đầu cảm thấy lo, mặt mấy đứa kia cũng không kém phần lo lắng. KLo không hề tỏ vẻ sợ hãi, nó mạnh dạn kêu gọi cả nhóm yên tâm, nó khẳng định nếu chúng tôi đồng lòng không khai hoặc cả lớp cùng chịu tội thì mọi người sẽ an toàn vì đâu ai phạt được cả lớp. Cái câu “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao” còn được đem ra làm thí dụ trong lúc này.
-“Thầy sẽ ra ngoài khoảng nửa tiếng, khi thầy quay lại, hy vọng các em lau sạch các bức tường.”
Thầy vừa bước đi thì cả lớp nhốn nháo cả lên. KLo kiên quyết dặn đám con gái đừng xóa đi các câu trên tường, để thử coi thầy có trở mặt giận không, vì từ đầu năm tới cuối năm chúng tôi chưa bao giờ bắt gặp thầy LH lớn tiếng hay nổi nóng với ai. Khoảng nửa giờ sau thầy LH trở lại lớp, các bức tường vẫn còn đầy phấn trắng, thầy bắt đầu bối rối, thầy khuyên bảo hết lời mà cả lớp cứ ngồi im. KLo cười mỉm lém lỉnh, đám con gái che mặt cười tinh nghịch với nhau. Mặt thầy LH bắt đầu tái, thầy càng lúng túng hơn. Tôi nhìn thầy mà chợt nhớ tới một câu trong truyện của Duyên Anh :”Trò xin thầy tí huyết”. Đám con gái lớp tôi không xin thầy tí huyết mà xin của thầy cả lít mồ hôi. Thầy LH nói sao cũng không ai nghe nên thầy đành phải bỏ ra ngoài. Đám con gái phá phách thở phào ra bàn tán, ai ngờ lúc đó thầy giám thị đi ngang:
-“Học sinh lớp này làm gì đây? Sao viết đầy tường vậy?”
Cả lớp giật mình im phắt. Thầy giám thị đứng ngay cửa lớp đọc mấy khẩu hiệu rồi nhăn nhó nói:
-“Mấy em phá quá. Đi ghép đôi thầy cô. Đứa nào làm đây?”
Tôi và đám bạn gái tái cả mặt, tim đập thình thịch. Thầy giám thị nghiêm giọng:
-“Ai dạy các em giờ này? Thầy đi kiếm thầy chủ nhiệm rồi sẽ tính với các em.”
Tôi bắt đầu cảm thấy lo, mặt mấy đứa kia cũng không kém phần lo lắng. KLo không hề tỏ vẻ sợ hãi, nó mạnh dạn kêu gọi cả nhóm yên tâm, nó khẳng định nếu chúng tôi đồng lòng không khai hoặc cả lớp cùng chịu tội thì mọi người sẽ an toàn vì đâu ai phạt được cả lớp. Cái câu “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao” còn được đem ra làm thí dụ trong lúc này.
Thầy giám thị trở lại cùng với thầy LH, thầy giám thị tiếp tục gặn hỏi. Bị thầy hăm he, cuối cùng MHg và nhóm con gái bàn trên đứng dậy thú tội. Thầy nói:
-“Mấy em này làm phải không? Vậy theo thầy về văn phòng.”
Tôi liếc xuống KLo, nó vẫn bình thản như không. Nhìn phía sau cái lưng hơi thô của MHg, tôi thoáng bực mình trách nó sao lại đứng lên nhận tội. Không thể chỉ để cho nhóm trên nhận tội, MH với tôi hai đứa liếc nhau thật nhanh rồi cùng đứng dậy theo. QQ và MHo ngồi phía sau chúng tôi cũng đứng lên. Đám con gái bắt đầu đứng dậy hết. Thầy giám thị chưng hửng khi thấy gần hết đám con gái trong lớp tham gia cuộc nổi loạn vô trật tự, thầy LH toát mồ hôi trán vì không ngờ ngay cả những đứa thùy mị ngoan ngoãn trong lớp cũng có phần. Thầy giám thị buông một câu trước khi bước ra cửa:
-“Thầy sẽ cho ghi hết tên những em đã tham gia rồi cho mời phụ huynh tới trường họp.”
Cả nhóm quýnh quáng, mặt dài cả thước, chuyện mời phụ huynh vô họp là chuyện kinh khủng nhất đối với con gái. Cả đám con gái dự phần phá, phải ở lại sau giờ để lau sạch mấy bức tường, vừa lau chùi vừa tự trách mình rồi trách nhau. Cả đêm hôm đó tôi ngủ không được, không biết rồi sẽ giải thích ra sao với mẹ tôi.
-“Mấy em này làm phải không? Vậy theo thầy về văn phòng.”
Tôi liếc xuống KLo, nó vẫn bình thản như không. Nhìn phía sau cái lưng hơi thô của MHg, tôi thoáng bực mình trách nó sao lại đứng lên nhận tội. Không thể chỉ để cho nhóm trên nhận tội, MH với tôi hai đứa liếc nhau thật nhanh rồi cùng đứng dậy theo. QQ và MHo ngồi phía sau chúng tôi cũng đứng lên. Đám con gái bắt đầu đứng dậy hết. Thầy giám thị chưng hửng khi thấy gần hết đám con gái trong lớp tham gia cuộc nổi loạn vô trật tự, thầy LH toát mồ hôi trán vì không ngờ ngay cả những đứa thùy mị ngoan ngoãn trong lớp cũng có phần. Thầy giám thị buông một câu trước khi bước ra cửa:
-“Thầy sẽ cho ghi hết tên những em đã tham gia rồi cho mời phụ huynh tới trường họp.”
Cả nhóm quýnh quáng, mặt dài cả thước, chuyện mời phụ huynh vô họp là chuyện kinh khủng nhất đối với con gái. Cả đám con gái dự phần phá, phải ở lại sau giờ để lau sạch mấy bức tường, vừa lau chùi vừa tự trách mình rồi trách nhau. Cả đêm hôm đó tôi ngủ không được, không biết rồi sẽ giải thích ra sao với mẹ tôi.
Gặp nhau ngay sáng hôm sau, chúng tôi ai nấy đều còn xìu như mền rách. Cả bọn tức mình sao lại nghe lời KLo, giá mà ngoan ngoãn nghe lời thầy LH xóa sạch mấy câu khẩu hiệu linh tinh thì chuyện đâu đến nỗi tệ như bây giờ. Vậy mà đợi cả ngày hôm đó cũng không thấy KLo vào học. Tôi đoán có lẻ nó giả bộ nghỉ học để tránh việc mời phụ huynh vào họp. May mắn thay là thầy giám thị và thầy LH cũng không hề nhắc tới chuyện danh sách những “phần tử nỗi loạn” hay chuyện họp phụ huynh nữa. Câu chuyện con gái lớp tôi “bạo động” tự chìm lỉm vào hư không, cũng giống như KLo tự biến mất luôn sau ngày “bạo động”. Một thời gian sau chúng tôi mới vỡ lẻ rằng cái ngày mà KLo lãnh đạo đám con gái nổi loạn là ngày cuối cùng của nó ở trường HB, trước khi nó theo gia đình đi vượt biên. Hình như tôi đã bị một trong những đứa bạn thân của mình gạt. Tuy vậy, tôi không giận nó lắm, có lẻ nó cũng rất buồn khi phải xa thầy cô, bạn bè, trường lớp, nên nó muốn để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng nó và trong lòng thầy LH. Cuộc nổi loạn ngây thơ đã kết thúc những chuỗi ngày dễ thương vui đùa bên nhau của đám con gái 8P2.
Sau khi lên lớp chín, các lớp đều bị giải thể rồi trộn lại, chia ra. Khi chuyển vào lớp mười thì đám con gái lớp tôi càng bị phân tán đi các nơi. Hiện nay, trong khoảng 51 học sinh nam và nữ của lớp 8P2, có 8 bạn đang ở Việt nam, 7 bạn không rỏ tung tích, còn lại đang sống rải rác các nơi trên đất Mỹ, Úc, Canada và châu Âu. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, tạo ra những kỷ niệm mới của tuổi chín muồi. Còn về phần thầy LH, thầy đang sống ở VN. Tôi đã gặp thầy và vợ thầy trong một lần họp mặt bạn bè cũ ở Việt nam, cả nhóm rủ nhau đi ăn rồi đi nghe Cẩm Vân hát. Tôi thấy vợ thầy không giống như người con gái trong lòng tôi tưởng tượng cho thầy. Dù sao, em cũng mong cho thầy được hạnh phúc, mãi mãi không quên đám con gái tinh nghịch mà định mệnh đã bắt thầy phải đương đầu khi mới bước vào nghề.
Xin chào tạm biệt, tuổi mười ba, tuổi mười bốn.
Xin chào tạm biệt, tuổi mười ba, tuổi mười bốn.
DTDT
No comments:
Post a Comment