'cookieChoices = {};'

Friday, November 7, 2014

CON GÁI LỚP TÔI





Phần VIII – Cây phượng sân trường



Sau thời gian nghỉ Tết, học sinh dần dần đi học trở lại. Tuy vậy, có nhiều bạn trong lớp tôi đã vắng mặt liên tiếp một hai tuần vẫn không thấy xuất hiện. Chúng tôi bắt đầu thắc mắc lo âu, có đứa mạnh dạn hỏi thầy chủ nhiệm LH nhưng thầy không cho thêm tin tức gì. Cuối cùng sau một thời gian im lặng, thầy LH đành phải báo cho cả lớp biết có lẽ các bạn vắng mặt sẽ không trở lại lớp nữa. Cả lớp hoang mang, tin mật bắt đầu lan nhanh, nhờ tin thu thập từ các nơi, chúng tôi biết được các bạn nghỉ học vì phải theo gia đình đi vượt biên ra nước ngoài. Rồi từng ngày, từng ngày qua, càng lúc bạn bè trong lớp tôi đi vượt biên càng đông. Các lớp khác cũng bị lâm vào tình trạng y hệt. Thầy giám thị thỉnh thoảng đi ngang từng lớp, nhìn bàn ghế trống dần, thầy chỉ biết cầm cây thước dài đập đập trên vai, lắc đầu rồi bước đi. Tôi rất buồn vì một trong những đứa bạn thân của tôi với TL là AV đã vượt biên sớm nhất. Con đầm Tây AV ra đi không một lời từ biệt. Mỗi lần chạy xe đạp ngang tiệm bán đồ thủ công ở Saigon có cái tên Vân Anh thì tôi nhớ tới nó vô cùng. Hai nhỏ bạn học ở gần nhà tôi KC và KhL cũng bỏ đi sau đó không lâu. Vượt biên trở thành nổi ám ảnh của chúng tôi, hay nói riêng là của tôi. Sáng vào lớp học, tôi sợ nhất khi phát hiện thêm một cái bàn trống. Cái bàn học trống chừng vài ngày thì chúng tôi hiểu ngầm ngay, vừa có thêm một đứa đã bỏ trường mà đi. Trong thời kỳ đó, người ta truyền cho nhau nghe biết bao nhiêu câu chuyện thương tâm của những người vượt biên, khi thì bị hải tặc cướp hiếp, khi thì tàu bị chìm chết, hoặc có khi bị bắt bỏ giam dài hạn. Chúng tôi lo âu cho bạn mình, có những đứa ra đi nhưng bặt tâm tích, có những đứa được tin bình an qua được bến bờ bên kia. Cái nỗi chán chường phải đối diện với tương lai mù mịt làm cho chúng tôi bất cần tới ngày mai, chúng tôi muốn vui trọn những ngày còn có thể vui với những đứa bạn còn lại, biết đâu khi vào lớp ngày hôm sau thì bạn mình đã đi mất không lời từ giả.

Cũng trong tâm trạng mơ hồ đó, tôi buông thả cuộc sống kỷ luật nghiêm ngặt, tôi vui hết mình và phá hết mình. Con gái lớp tôi có máu yêu nghệ thuật cao độ. Sau khi trình diễn múa Tất niên xong, bọn con gái quay qua chơi trò đóng kịch vào những lúc được nghỉ. Đám con gái kéo bàn ghế trong lớp bày làm cảnh trí sân khấu. Vở kịch “Lá sầu riêng” đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của dân Saigon, vậy mà khi cho chúng tôi đóng nó trở thành hài kịch. NM hiền lành trong vai Diệu người mẹ trẻ, nó đóng xuất sắc y như diễn viên sân khấu, ôm bà mẹ già từ quê lên do MH đóng cũng đầy tình thương bao la. Nhưng tới lúc thằng con trai của Diệu tên Sang do TL xuất hiện thì không ai nhịn cười được, TL phăng lời lung tung không theo bài bản, giống như “thằng” hề. MC vô cùng đanh đá trong vai mẹ chồng, nó xỉa Diệu trách mắng đay nghiến y như thiệt. Còn tôi thì đóng vai người tình xưa vì tôi giống như con trai, lâu lâu đang diễn thì tôi bị thằng con tên Sang nhào vô “làm thịt”. Đám con gái đổi vai cho nhau, đứa này thay phiên đứa kia đóng kịch, làm đủ trò cho đến khi cả bọn chán vở kịch “Lá sầu riêng” thì chúng tôi quay qua đóng nhạc kịch “Bên nhau ngày vui”, một bài hát khá dễ thương của tình yêu học trò. Đám con gái làm khán giả ngồi chung quanh “sân khấu lớp học” gần bảng đen, họp nhau hát:

“Một sớm tan trường tà áo trắng ngập đường
Mình anh chơ vơ chờ em trước cổng trường
Rồi bóng em sang qua giây phút muộn màng
Nắm tay anh em cười khẽ nói
Sáng hôm nay giờ triết lý thật buồn
giờ anh đưa em đi tìm giây phút lạ thường
Mình có bao lâu rồi sẽ hết một ngày
Hay trao nhau trọn tình đắm say”

TL kéo cái ghế lại làm chiếc xe honda xịn, nó ngồi lên ghế như ngồi trên xe đợi người yêu tan học. Khi tới đoạn “Rồi bóng em sang ...”, KL, NM,MC và một vài đứa con gái giả vờ mặc “aó dài” yểu điệu bước ra cổng trường, vừa đi ra vừa giả bộ vén cái tà aó dài tưởng tượng. Anh con trai TL vừa thấy người yêu NM xuất hiện thì nhảy chồm lên ôm nàng, cái mặt nó nhìn dê không thể tưởng. Cả đám con gái ngồi coi phá ra cười lăn. Lâu lâu nhóm con trai lớp tôi có dừng lại coi đám con gái đóng kịch dỏm, tủm tỉm cười ủng hộ chút đỉnh cho các bạn nữ vui lòng...

Rồi thời gian bay vèo nhanh như tên bắn, bốn cây phượng trong sân trường bắt đầu ra hoa, chào đón mùa hè về. Lớp chúng tôi bây giờ chỉ còn khoảng phân nửa học sinh, cả lớp đầy bàn ghế trống. Thầy giám thị thở dài than thở:”Học sinh bỏ đi nhiều quá, lớp 8P2 này đi nhiều nhất, cả lớp vắng hoe”. Thầy LH chỉ cười nhẹ nhàng buồn bả. Mùa hè năm nay chắc là sẽ buồn hơn mọi năm, bạn bè mất dần, sang năm chắc có còn gặp được ai. Dường như muốn kéo thêm thời gian chung vui với nhau, thỉnh thoảng sau giờ tan học, vài đứa con gái hay nấn ná ở lại trường chơi thêm một chút. Một hôm, tôi cùng một vài đứa con gái ở lại lang thang trong sân trường, chúng tôi ra sân trước lượm hoa sứ trắng kết thành từng vòng, đong đưa trên cành sứ bàn chuyện vu vơ, rồi đi bộ vòng quanh sân sau. Khi đi ngang cây phượng vĩ bên cạnh cái toilet hình chữ thập giữa sân trường, cái toilet mà tôi thấy mất thẩm mỹ vô cùng, cả đám dừng lại dưới bóng cây trốn nắng. Nhìn vài đóa hoa phượng lung linh trong nắng chiều, những chiếc lá phượng xanh rờn, tôi thở nhẹ nói:
-“Nhớ mấy năm trước DH hay hái hoa phượng tặng cho tụi con gái mình, thiệt là vui.”
MHg mơ màng nói theo:
-“Năm nay mình sẽ nhờ đám con trai hái nữa để làm bươm bướm nhe.”
MC thở dài:
-“Không biết nhờ đám con trai có hái hay không, bây giờ đâu còn bao nhiêu đứa, đi gần hết?”
TL liền lên giọng chắc nịch:
-“Thì bây giờ mình leo lên hái cũng được”
TV trợn mắt hỏi:
-“Làm sao leo được mậy? Cao quá.”
TL hăng hái:
-“Leo từ nóc toilet. Theo tao!”
-“Có bị la không đây?”
-“Giờ này đâu còn thầy cô nào ở đây mà sợ bị la.”
Bọn tôi nhanh chóng chạy theo TL vô cửa cái toilet hình chữ thập nằm dưới gốc bốn cây phượng. Mùi hôi của toilet đã bớt nồng nặc hơn lúc ban ngày vì nó đã được chùi rửa. Chúng tôi đua nhau đu lên cái bức tường ngăn trong toilet, phía trên bức tường là một cái lỗ khá rộng của nóc toilet chắc dùng để thoát hơi. Đứa này cõng đứa kia leo lên rồi kéo nhau lọt qua cái lỗ hở, cả bọn thót lên được nóc toilet. Mấy nhánh hoa phượng trở nên thật gần trong tầm tay, gió thổi mát hây hây qua tóc, sân trường trải rộng trước mắt không một bóng người. Cả đám con gái ra sức hò hét giựt bẻ những cành hoa phượng như kéo co. Đang hăng say hái hoa bỗng dưng nghe tiếng la từ dưới sân vọng lên:
-“Trời đất ơi. Mấy đứa con gái leo xuống đây!”
Cả bọn hết hồn nhìn xuống đất, thầy giám thị đang trợn to mắt sau cặp kiếng cận ngước nhìn lên.
Tôi la lên hoảng hốt:
-“Chết rồi, thầy giám thị kìa.”
Cả bọn nhốn nháo:
-“Không biết thầy có phạt không?”
-“Phải giải thích sao với thầy đây?”
-“Huhu, không biết mình có bị viết kiểm điểm không?”
Khi cả nhóm con gái leo xuống gặp thầy giám thị, thầy không ngừng cằn nhằn:
-“Tụi con là con gái mà sao leo trèo như con trai à.”
Không đứa nào dám lên tiếng, thầy lại phàn nàn tiếp:
-“Con gái mặc jupe mà còn dám leo lên cao. Người ta thấy kỳ chết!”
Cả bọn liếc nhau như ngầm nói:”Tụi con mặc jupe nhưng có quần phùng thể dục ở trong đâu có sao”. Thầy giám thị có lẻ thương tình nhóm học trò nữ lần đầu tái phạm, thầy ôn tồn nói:
-“Tụi con đi về đi, lần sau đừng leo trèo nữa nghe chưa.”
Cả bọn được thầy giám thị tha, mừng rở chào thầy rồi chạy về lớp để lấy cặp dông về nhà thật nhanh. Đúng là tôi bị một phen hú vía, nhưng lần leo nóc toilet hái hoa phượng thật sự đã ghi kết một kỷ niệm rất đặc biệt trong lòng tôi.

Trường HB bây giờ đã sửa đổi rất nhiều. Nhờ những hình ảnh và tin tức do các bạn chia xẻ, tôi mới biết cái toilet hình chữ thập đã bị phá đi từ lâu, chỉ còn mỗi một cây phượng vẫn đứng vững trong trường. Nó là cái cây đã bị mấy đứa con gái lớp tôi leo lên bẻ nhánh, bị đám con trai leo trèo hái hoa từ khóa này qua khóa khác để tặng các bạn nữ cùng lớp. Có lẻ vì thương tình đám học trò quỷ, nó cố gắng đứng đó để giữ gìn kỷ niệm cho chúng tôi, để khi đám học trò cũ có dịp tụ họp về thăm trường cũ, thì có nơi để quây quần chụp hình rồi cùng nhau nhắc lại chuyện ngày xưa.

DTDT

No comments:

Post a Comment