Ở một thành phố nọ, có một chàng thanh niên vào những đêm không trăng đều lên ngọn đồi ngắm sao.
Anh ta luôn nhìn lên ngôi sao sáng nhất và bảo rằng:
– Anh nhớ em quá! Giờ em đang ở đâu?
– Anh nhớ em quá! Giờ em đang ở đâu?
Mỗi tháng anh ta đến một lần, vào 11h đêm, ngồi đúng vị trí ấy và nhìn lên bầu trời. Anh ta luôn rời đi sau khi khi đồng hồ điểm nửa đêm.
…
Những vì sao xung quanh rất ghen tỵ với ngôi sao sáng nhất. Chúng nó biết rằng, khi con người nhìn ngắm chúng thì chúng sẽ được thượng đế ban tặng thêm ánh sáng. Ngôi sao sáng nhất kia là một minh chứng. Anh ta nhìn ngôi sao ấy và nó ngày càng toả sáng.
Bọn nó ghen ghét với ngôi sao nhỏ và đôi khi bĩu môi:
– Nó có phải sao Bắc Đẩu đâu, cần gì phải sáng đến thế? Cũng có tích sự gì đâu mà lại được con người quan tâm thế nhỉ?
Những lời trêu chọc, chê bai… cũng không làm ngôi sao nhỏ buồn. Vì cậu biết tại sao anh ta ngắm nhìn mình.
…
Cậu không nhớ từ bao giờ mà cậu được truyền thứ ánh sáng ảo dịu ấy. Chắc cũng khoảng tám năm rồi nhỉ?
Trước đây, anh thường đến một mình, nhìn cậu và tâm sự với cậu về tình yêu đơn phương của mình. Anh luôn cô đơn và khao khát một mái nhà.
Sau vài năm, anh tìm được người yêu – một chàng thanh niên tuấn tú. Và cả hai đã đến ngọn đồi này, họ quỳ trên thảm cỏ, hướng mắt về cậu và thề nguyện “trọn đời bên nhau”.
Cứ như thế, mỗi tháng một lần, họ đến và kể cho cậu nghe dự định tương lai của cả hai. Cậu đã vui mừng cho anh.
Và vì nhận được cả hai luồng ánh sáng mà cậu ngày càng lung linh hơn các ngôi sao xung quanh.
…
Một ngày nọ, họ đột ngột biến mất. Họ không đến ngắm cậu, cũng chẳng kể cậu nghe thêm điều gì nữa. Cứ như thế, qua gần hai năm không gặp. Cậu ngỡ rằng ánh sáng của mình cũng sẽ vì thế mà lụi tàn đi.
Nhưng họ đã quay lại… có điều, giờ chỉ còn mình anh. Anh lại kể cho cậu nghe về hai năm biến mất của mình. Người yêu anh đã qua đời trong một tai nạn. Và anh điên dại với mất mát, anh tự nhốt mình và sợ đến những nơi đầy kỷ niệm, trong đó có ngọn đồi này. Rồi thời gian dần qua, anh cũng dần hồi phục, lấy lại cân bằng và quay về cuộc sống. Nơi đầu tiên anh muốn đến, chính là ngọn đồi này và ngắm ngôi sao nhỏ.
Cậu đã thổn thức khi gặp lại anh. Cậu đã mừng vui khi thấy anh. Cậu sẽ không cô đơn nữa vì anh đã đến nhưng nỗi đau mà anh đang gánh khiến cậu nặng lòng.
…
Ngày qua ngày, ánh sáng mà ngôi sao nhỏ toả ra càng lúc càng mạnh. Đến nỗi vào những đêm có trăng, ánh trăng cũng không sánh bằng ánh sáng ấy. Sự ghen ghét, đố kỵ càng lúc càng lớn. Nhưng cậu vẫn chấp nhận và bỏ qua tất cả… vì chỉ cần cậu còn ở đây, trên bầu trời này thì anh sẽ không bao giờ cô đơn.
…
Những vì sao xung quanh rất ghen tỵ với ngôi sao sáng nhất. Chúng nó biết rằng, khi con người nhìn ngắm chúng thì chúng sẽ được thượng đế ban tặng thêm ánh sáng. Ngôi sao sáng nhất kia là một minh chứng. Anh ta nhìn ngôi sao ấy và nó ngày càng toả sáng.
Bọn nó ghen ghét với ngôi sao nhỏ và đôi khi bĩu môi:
– Nó có phải sao Bắc Đẩu đâu, cần gì phải sáng đến thế? Cũng có tích sự gì đâu mà lại được con người quan tâm thế nhỉ?
Những lời trêu chọc, chê bai… cũng không làm ngôi sao nhỏ buồn. Vì cậu biết tại sao anh ta ngắm nhìn mình.
…
Cậu không nhớ từ bao giờ mà cậu được truyền thứ ánh sáng ảo dịu ấy. Chắc cũng khoảng tám năm rồi nhỉ?
Trước đây, anh thường đến một mình, nhìn cậu và tâm sự với cậu về tình yêu đơn phương của mình. Anh luôn cô đơn và khao khát một mái nhà.
Sau vài năm, anh tìm được người yêu – một chàng thanh niên tuấn tú. Và cả hai đã đến ngọn đồi này, họ quỳ trên thảm cỏ, hướng mắt về cậu và thề nguyện “trọn đời bên nhau”.
Cứ như thế, mỗi tháng một lần, họ đến và kể cho cậu nghe dự định tương lai của cả hai. Cậu đã vui mừng cho anh.
Và vì nhận được cả hai luồng ánh sáng mà cậu ngày càng lung linh hơn các ngôi sao xung quanh.
…
Một ngày nọ, họ đột ngột biến mất. Họ không đến ngắm cậu, cũng chẳng kể cậu nghe thêm điều gì nữa. Cứ như thế, qua gần hai năm không gặp. Cậu ngỡ rằng ánh sáng của mình cũng sẽ vì thế mà lụi tàn đi.
Nhưng họ đã quay lại… có điều, giờ chỉ còn mình anh. Anh lại kể cho cậu nghe về hai năm biến mất của mình. Người yêu anh đã qua đời trong một tai nạn. Và anh điên dại với mất mát, anh tự nhốt mình và sợ đến những nơi đầy kỷ niệm, trong đó có ngọn đồi này. Rồi thời gian dần qua, anh cũng dần hồi phục, lấy lại cân bằng và quay về cuộc sống. Nơi đầu tiên anh muốn đến, chính là ngọn đồi này và ngắm ngôi sao nhỏ.
Cậu đã thổn thức khi gặp lại anh. Cậu đã mừng vui khi thấy anh. Cậu sẽ không cô đơn nữa vì anh đã đến nhưng nỗi đau mà anh đang gánh khiến cậu nặng lòng.
…
Ngày qua ngày, ánh sáng mà ngôi sao nhỏ toả ra càng lúc càng mạnh. Đến nỗi vào những đêm có trăng, ánh trăng cũng không sánh bằng ánh sáng ấy. Sự ghen ghét, đố kỵ càng lúc càng lớn. Nhưng cậu vẫn chấp nhận và bỏ qua tất cả… vì chỉ cần cậu còn ở đây, trên bầu trời này thì anh sẽ không bao giờ cô đơn.
LN
No comments:
Post a Comment