Ngày xưa nhớ tuổi học trò
Những chiều tan học mình chờ đợi nhau
Nhớ gì trong gió lao xao
Em cuời trong mắt mà sao ngượng ngùng .
Sau em,tôi cũng ngập ngừng
Từng màu hoa phượng thẹn thùng rụng rơi
Bài thơ đã viết hết lời
Muốn trao lại ngại,ngại rồi không …trao !
Để mùa hạ ấy qua mau
Để rồi kỷ niệm đi vào tháng năm
Để giờ em đã xa xăm
Còn đây trong gió tiếng thầm thì xưa …
Hạ đến đây rồi cánh phượng rơi
Sân trường in bóng nắng đầy vơi
Lá xanh đưa tiễn tình muôn hướng
Phượng thắm chia tay bạn khắp trời
Chín tháng bên nhau chung nẻo bước
Trọn đời xa cách chực mù khơi
Ngày xưa chung lớp , chung trường thật
Mộng tuổi học trò chớ có vơi .
Bây giờ ai đã quên chưa ?
Màu hoa phượng nở khi Hè vừa sang
Bâng khuâng dưới ánh nắng vàng
Tặng nhau cánh phượng ai mang đi rồi
Ngày xưa chỉ có vậy thôi
Có ai biết được để rồi cách xa
Mùa Hè từng mùa Hè qua
Tiếc hoài cái tuổi ngọc ngà chẳng quên
Nỗi buồn không thể đặt tên
Nhẹ nhàng nhưng lại mông mênh trong lòng
Ai còn nhớ kỷ niệm không?
Ngày xưa, một cánh phượng hồng đã trao.
Tôi xin tặng một chút ít vẩn vơ
Là tình tôi như con sóng xô bờ
Là lưu bút in hằn vào trang vở
Là kỷ niệm thắm đượm những lời thơ
Nhớ ngày đầu ta bỡ ngỡ bơ vơ
Bắt gặp nhau với đôi mắt hững hờ
Cùng quay mặt... để rồi cùng nhau nhớ.
Đến đêm về cũng cùng một giấc mơ
Ba năm qua nhiều khi thấy ngu ngơ
Cứ lặng im để ai mãi đợi chờ
Đến khi xa vội vàng trao trang vở
Với những dòng xin lỗi rất trẻ thơ...
Cũng đành thôi, trời đất là muôn thuở
Xa nhau rồi ai còn rảnh bâng quơ
Ngồi sát nhau để tô thêm nỗi nhớ
Đến khi buồn, có cái để mà mơ....
No comments:
Post a Comment