'cookieChoices = {};'

Friday, November 7, 2014

CON GÁI LỚP TÔI


Phần III – Giáo viên chủ nhiệm
Cũng như thường lệ, chúng tôi sắp hàng dưới sân trường chào cờ trước khi vào lớp. Thầy giám thị báo cho cả lớp biết là kể từ hôm nay lớp chúng tôi sẽ có giáo viên chủ nhiệm mới vừa được tuyển về dạy ở trường. Thầy giám thị không giới thiệu gì thêm về vị chủ nhiệm mới này. Có lẻ vì theo cách giáo dục của thời đó, học sinh chỉ biết nghe chứ không được hỏi gì khác, nên cả lớp chúng tôi cũng không quan tâm nhiều. Sau khi nghi lễ chào cờ được chấm dứt, học sinh đã theo các thầy cô về lớp của mình từ lâu, chỉ riêng lớp tôi còn đứng ngoài sân đợi giáo viên chủ nhiệm mới. Cả lớp bắt đầu xôn xao, cười nói ồn ào như cái chợ, chúng tôi thi nhau thắc mắc không biết giáo viên chủ nhiệm mới sẽ là người như thế nào. Thầy giám thị thỉnh thoảng ghé qua vài lần kêu chúng tôi hãy tiếp tục đợi vì giáo viên chưa tới. Lúc đó, cả bọn đều mong cho giáo viên chủ nhiệm sẽ không xuất hiện, như vậy chúng tôi sẽ không cần phải học vài tiết đầu, thậm chí có vài đứa còn bàn tính cả chương trình ăn chơi.

Đứng khá lâu, chân đã mỏi, tôi vừa ngóng ra phía cửa văn phòng coi giáo viên mới đã tới chưa, vừa cầu nguyện cho người đừng xuất hiện. Nhưng từ xa, tôi thấy một người thanh niên trẻ đang từ từ đi tới. Người thanh niên mặc cái quần tây màu nâu nhạt, áo trắng tinh bỏ vô quần, dáng người cao gầy, có vẻ giống như một nghệ sĩ. Cả lớp liền im bặt. Người thanh niên bước tới chào chúng tôi rồi nói:
-“Thầy là LH, thầy sẽ là chủ nhiệm của các em năm nay”
Giọng Bắc đặc sệt của thầy nghe du dương trầm ấm:
-“Thầy xin lỗi đã đến trễ. Các em vào lớp thôi”
Chúng tôi ngoan ngoãn im lặng theo thầy vào lớp. Đứa này nhìn đứa kia, ý bảo nhau không ngờ thầy chủ nhiệm của mình quá trẻ.
Thầy LH còn là thầy dạy văn của lớp tôi, thầy dạy văn rất hay. Chắc tại vì thầy có một giọng bắc nhẹ nhàng và ngọt ngào nên bài thơ hay đoạn văn nào thầy đọc cũng rất truyền cảm. Cách giảng bài lại thu hút vô cùng với những lời nói hoa văn đầy chất thơ. Thầy LH chuyên mặc áo sơ mi trắng hoặc áo màu nhạt đi dạy học, nên nhìn thầy càng giống sinh viên hơn là thầy giáo. Ngoài ra, thầy chỉ lớn hơn chúng tôi chừng mười tuổi khiến cho khoảng cách thầy trò không lớn lắm. Thầy làm giáo viên chủ nhiệm lớp tôi nhưng tôi chưa thấy thầy la rầy hay phàn nàn một bạn nào trong lớp dù bạn đó có bị các giáo viên khác than phiền. Mỗi lần chúng tôi có chọc thầy giận thì thầy cũng chỉ mỉm cười từ tốn bảo chúng tôi đừng nghịch phá. Đối với tôi, có lẻ thầy là giáo viên chủ nhiệm hiền nhất nước. Thầy LH còn có tính nghệ sĩ rất cao và tính thầy khá đặc biệt. Thỉnh thoảng khi giảng bài, thầy hay thót người ngồi lên cái bậc của cửa sổ lớn ở cuối lớp, ngay sau lưng QQ và MHo, gần bàn học của KLo. Thầy ngồi dựa lưng vào khung cửa sổ giảng bài thao thao bất tuyệt. Mỗi lần như vậy cả lớp đều phải quay về cuối lớp để nghe giảng, tôi cảm thấy rất phiền phức vì hầu như trăm cặp mắt cứ hướng về chúng tôi, không thể ăn vụng cũng không được nói chuyện.

Có một lần trong lúc thầy LH cũng ngồi trên cửa sổ say sưa giảng, tôi đang cắm cúi ghi chép bài thì thấy một chiếc dép đàn ông được lòn từ bàn sau lên. Tôi lưỡng lự cầm chiếc dép, khẻ quay lưng lại phía sau, nhỏ QQ ra dấu cho tôi chuyền chiếc dép lên phía mấy bàn trên cho TL. Tôi liếc nhìn qua KLo đang ngồi ở bàn cuối dãy kế bên thì nó cũng nháy mắt với tôi. Tôi đoán thật nhanh là chiếc dép của thầy LH, nhìn xuống chân thầy thì quả thật đôi chân trần đang đong đưa trong khi chỉ còn một chiếc dép trên đất. Thầy hoàn toàn không biết bọn con gái đã lấy mất đi chiếc dép của mình. Tôi tần ngần bỏ chiếc dép vào học tủ mình thay vì truyền đi tiếp. Một chốc sau, thầy đứng xuống thì mới phát hiện là một chiếc dép đã bị mất. Thầy lúng túng nhìn quanh dưới đất tìm kiếm. Tôi liền liệng nhanh chiếc dép xuống cho thầy, thầy chỉ cười mắc cở, mang dép vào rồi tiếp tục đi vòng quanh lớp giảng bài. Sau ngày hôm ấy, thầy không hề la rầy tôi.
Có lẻ vì thầy LH quá hiền nên sau đó thầy bị mất dép một lần nữa. Lần này thầy bị mất dép lâu hơn. Thầy giận đỏ mặt kêu gọi đám con gái ở vùng gần cửa sổ trả dép cho thầy nhưng không ai lên tiếng. Thầy phải đi một chân không, một chân có dép. Mãi tới gần giờ về thầy mới tìm ra được chiếc dép bị mất nằm ở một góc lớp.
Lần mất dép thứ hai của thầy LH, tôi không chính mắt thấy ai đã giấu đi nhưng tôi cũng dễ dàng đoán ra được KLo chính là chủ mưu. Lần trước tại vì tôi đã trả lại dép cho thầy hơi sớm nên lần sau tôi không được tham gia trò chơi tinh nghịch này. Thầy LH chắc chỉ có thể than rằng “Đúng là nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò...nhưng chết nhất lại là con gái tuổi 13!”

(Dựa trên những mẫu chuyện thời học sinh, các chi tiết có thể bị sửa đổi – Thân tặng các bạn HB, đặc biệt là HB8P2)
DTDT

No comments:

Post a Comment