'cookieChoices = {};'

Friday, November 7, 2014

CON GÁI LỚP TÔI


Phần V – Ghép Đôi
Kể từ sau mấy lần dấu dép thầy LH, dần dần KLo càng tỏ vẻ thân thiện với thầy hơn, thân thiện một cách kỳ lạ. Có thể vì Kloan và thầy LH là người cùng quê ở Xuân Lộc nên hai người có nhiều chuyện để nói với nhau. Sau giờ học văn, KLo hay nấn ná ở lại để hỏi bài thêm với thầy. Càng ngày nó hỏi càng nhiều. Lần nào nó ở lại hỏi bài, tôi cũng phải đứng đợi nó rất lâu. Hai thầy trò chụm đầu coi bài rồi bàn tán rất ăn ý. Thật ra tôi chẳng thấy những câu hỏi của nó có gì cần phải giải thích thêm. Thỉnh thoảng khi tan trường, thầy LH tiển lớp tôi ra tới tận cổng, lần nào KLo cũng từ từ đi tụt hẳn ra phía sau để đi song song với thầy rồi gợi chuyện lung tung. Hai thầy trò cười nói vui vẻ như hai người bạn. Đám con gái nhạy cảm đều phát hiện ra được sự gần gũi khá đặc biệt này giữa hai thầy trò. Tôi đoán chắc KLo có cảm tình riêng với thầy LH. Đó là loại cảm tình gì thì tôi không rỏ, chắc có lẻ là cảm tình của người đồng hương, của người em đối với người anh, hoặc của một học trò giỏi văn đối với thầy dạy văn? Những lần chúng tôi đi học về chung hay lúc tôi tới nhà KLo ở Bình Tây chơi, nó không bao giờ nhắc tới thầy LH. Đôi khi tôi cũng muốn hỏi nó về thầy nhưng không tiện mở miệng nên thôi.
Đám con gái không hề ghép đôi thầy LH với KLo một cách công khai, ngược lại chúng tôi thích ghép đôi thầy với các cô giáo. Hãy thấy ai thường trò chuyện với thầy LH thì chúng tôi cho rằng cô đó thích thầy.
-“Ê, hình như tao thấy cô đòn bánh tét thích thầy LH.”
-“Có không?”
-“Tụi bây nhìn kìa, cô đứng nói chuyện mà dịu dàng quá sức.”
-“Ừ ha, cô nhìn thầy châm châm, cười tươi rói à, còn kiếm thầy mình hoài.”




-“Tao không thấy cô xứng với thầy tụi bây ơi. Thầy ốm nhom mà cô có mấy khúc.”
-“Đi chung sẽ giống số mười!”
-“Tao thấy thầy xứng đôi với cô dạy Sử hơn.”
-“Phải đó, cô dạy Sử hiền mà dễ thương.”
Đám con gái nhao nhao tranh cải lựa chọn bạn ghép đôi cho thầy LH. Ghép đôi hình như là một trò chơi thú vị của lớp tôi. Mà phải công nhận tất cả con trai con gái lớp tôi đều có khiếu thẩm mỹ, lựa toàn người xứng đôi mà bắt cặp. Hai bạn nhỏ con nhất lớp tôi là KO Lùn và AT-B được ghép thành một cặp, AT-B tuy thuộc loại nhỏ con trong lớp nhưng có giọng hát rất hay và cao,. Hai người cao nhất của lớp tôi là HL biệt danh Hoàng Đía với KD biệt danh Diều Hâu cũng được ghép lại thành một cặp. Chúng tôi ghép nhỏ MC lanh lẹ với VC chỉ vì hai đứa có trùng tên. Nhỏ MHo hát tân cổ giao duyên mùi như Mỹ Châu thì đi đôi với DH là do hai người có tình sử “tưởng tượng” từ lớp bảy. Ai cũng nghĩ rằng nhỏ NDu có vẻ rất hâm mộ VL, anh chàng đóng vai chiến sĩ trong bài múa “Nhạc rừng”, nên chúng tôi không ngần ngại gì cho hai người thành đôi. Rồi từ từ hầu như bạn nào cũng bị ghép đôi, M Lé được ghép với Th Già, PT xinh xắn với B Bon, NM dịu dàng với lớp trưởng MP, bồ câu trắng lớp phó MH với H Mập... Chỉ có tôi và vài đứa con gái không bị dính vào trò chơi ghép đôi này.
Tưởng là có thể tránh né được lâu, ai dè trong một ngày đẹp trời, trong lúc ba bốn đứa con gái chúng tôi đang dựng xe đạp ngoài sân chờ cho cổng trường mở ra về, TL chợt nói:
-“À, sao nhỏ DT không bị ghép đôi với ai vậy ta?”
Tôi làm lơ không trả lời. TL giật vai tôi nói tiếp:
-“Mày có thích ai trong lớp không?”
Tôi hơi bị quê:
-“Con khỉ, tao không thích ai hết!”
-“Được rồi, tao phải kiếm người ghép đôi cho mày.”
-“Thôi đi mày ơi, không được ghép đôi tao!”
TL tư lự:
-“Có tên con trai nào chưa bị ghép đôi mà cặp được với mày đây?”
Nhóm con gái không ai tham gia. TL nói tiếp:
-“QT Trâu Điên đi. QT chưa có bị ghép đôi với ai.”
Tôi hoảng hồn la lên:
-“Tao đã nói đừng có ghép đôi tao. QT biết được tưởng tao thích nó thì chết.”
TL cười hớn hở như là nó đã sáng tạo ra chuyện gì ghê gớm lắm:
-“DT với QT Trâu Điên, xứng ghê, tên mày có chữ T, tên QT cũng là chữ T. Ê, sao mặt mày đỏ hoét mắc cười quá DT ơi.”
TL cười hăng hắc khoái chí trong khi tôi không biết nói cách nào hơn để cản nó. QT Trâu Điên, nội nghe cái danh hiệu đã thấy rất ghê gớm rồi, bạn này cao to oai võ, nhìn rất điển trai. Mặc dù tôi chưa thấy tận mắt nhưng tôi có nghe đồn nhiều là QT chuyên đánh lộn với đám con trai của trường HV. Nói chung QT thuộc thành phần học sinh quậy của trường, nhiều bạn nam rất “nể” QT.
Sáng hôm sau vào lớp học, cô giáo kêu QT lên trả bài. QT đang trả bài được một đoạn thì bỗng dưng ngập ngừng quên mất phần kế tiếp, bạn còn đang ấp úng ráng nhớ cho ra câu kế thì nhỏ TL la hơi lớn:
-“QT, DT nhắc bài nè!”
Tôi nghe TL la, giật cả mình. Không ngờ nhỏ này thật là phá phách, trong giờ học mà nó dám ghép đôi một cách trắng trợn QT nghe kêu tên mình nên nhìn về phía TL, nhỏ TL đưa ngón tay chỉ ngược về phía tôi. QT đưa mắt qua nhìn tôi với vẻ dò hỏi, không hiểu chuyện gì xôn xao ở phía đám con gái cuối lớp. Khi đó tôi thấy QT quên bài đứng hơi lâu, tôi cũng muốn nhắc bài nhưng lại không để ý QT trả bài tới đâu nên chỉ đành giương mắt nhìn lại. QT bị lo ra ngưng lại vài chục giây nhưng cuối cùng cũng trả được hết cả bài đi về chỗ. TL và vài đứa con gái nhìn theo QT cười khúc khích.
Chuyện ghép đôi là vậy, nhiều khi được đặt ra trong một lúc vui miệng, chọc riết rồi thành cặp. Lắm lúc người trong cuộc không biết là mình bị ghép đôi hay tại sao bị ghép đôi như trường hợp của QT. Nhưng cũng có trường hợp bị ghép đôi là do hai bên đã để lộ chút tình ý gì đó mặc dù không rõ rệt lắm. Trái đất quả là tròn, học sinh lớp tám của tôi còn có dịp gặp lại nhau sau mấy chục năm xa cách, khi nhắc tới chuyện cặp đôi hồi năm lớp tám, đứa nào cũng cảm thấy vui vui và mắc cười. Theo lời kể của một số bạn, sau khi tốt nghiệp phổ thông, lớp trưởng MP đã có dịp gặp lại NM trong sân trường đại học Boston. Đám con trai hỏi trêu MP:”Hồi xưa đi học mày có thích NM không?”. MP đã trả lời:”Không có lửa làm sao có khói!”. Còn về phần tôi, tôi cũng có dịp tình cờ gặp lại QT trong một lớp Anh văn buổi tối. Đó là lần đầu tiên chúng tôi mặt đối mặt nói chuyện với nhau. QT đã thay đổi rất nhiều, bạn ấy đã trở thành một thanh niên hiền lành và từ tốn chớ không còn ba gai như thời thiếu niên. Bẳng đi một thời gian lâu, sau đó tôi còn gặp lại QT vài lần nữa trên quê hương thứ hai. Gặp QT đã gợi nhớ lại thời xa xưa, lúc mà đám con gái dù có lý lắc đến cỡ nào, có lanh chanh đến đâu, vẫn nhút nhát rụt rè khi nói chuyện với con trai, nhất là người ghép đôi với mình.
(Dựa trên những mẫu chuyện thời học sinh, các chi tiết có thể bị sửa đổi – Thân tặng các bạn HB, đặc biệt là HB8P2)
DTDT

No comments:

Post a Comment